Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 14


Từ lần tranh cãi không lý do, phải đến mấy ngày Tống Nhược Cốc không xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi. Tôi vẫn coi Tống Nhược Cốc là người ngoài hành tinh, cho nên, chuyện gì cậu ta làm mà tôi không hiểu được thì cũng là điều hiển nhiên.
Sử Lộ mang đồ đi sửa, kết quả kiểm tra cho thấy là do dính nước, cách phá hỏng đơn giản này càng khiến Sử Lộ khẳng định chuyện này là do Tống Nhược Cốc nhúng tay vào.
Tuy nhiên tôi lại hơi phân vân, theo hiểu biết của tôi với Tống Nhược Cốc, người này tuy âm hiểm dối trá, mạch máu não không bình thường, nhưng nếu cậu ta làm, nhất định cậu ta sẽ thừa nhận.
Cho nêntôi thực sự trách nhầm cậu ta sao?
Nhớ lại ánh mắt chán nản, nhuộm đau thương của cậu ta, tôi rất áy náy, nhưng không biết nên nói với cậu ta thế nào về chuyện này.
Ngoài ra, mấy ngày nay Tống Nhược Cốc chắc là rất bận rộn, bởi vì tết Nguyên Đán sắp tới, có người nói cậu ta là người dẫn chương trình của party buổi tối, đây cũng là một trong những điểm hấp dẫn của party.
Vì thế tôi định chờ cậu ta làm xong party này, nhưng không nghĩ rằng, chúng tôi lại có thể gặp lại sớm như thế.
Là thế này, để mừng lễ Giáng Sinh, hội học sinh tổ chức buổi vũ hội, chỉ mời sinh viên tham gia, mọi người tụ tập lại ca hát, nhảy múa, ăn uống. Vũ hội kiểu này đương nhiên khá được hoan nghênh, nhưng hạn chế số người tham gia, chỉ công khai rất ít thiệp mời, số còn lại được chia nội bộ.
Sử Lộ là thành viên chủ chốt của đội hùng biện, đương nhiên được mời, thế nên cậu ta tiện thể dẫn tôi theo.
Tôi vô cùng hoài nghi cậu ta muốn mang theo bạn gái để có thể đắc ý, bằng chứng là ở trường đại học T tỷ lệ nam nữ mất cân đối, hơn nữa tên nhóc này còn khăng khăng trang điểm cho tôi.
Trời biết tên nhóc này học trang điểm từ khi nào, hơn nữa làm rất cừ, tôi nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương.
Sử Lộ đặt hai tay lên vai tôi, cùng nhìn tôi trong gương, chân thành khen ngợi: “Kỷ Nhiên, thật ra cậu lớn lên rất xinh.”
“Cảm ơn.” Thế mà phải trang điểm mới có thể nhận ra.
Chẳng qua, tôi nghĩ từ xinh đẹp này phải để hình dung Sử Lộ, tên nhóc này thật đẹp, cái đẹp không cần phải tranh cãi, đôi mắt to đen lúc nào cũng long lanh, rạng ngời, môi hồng răng trắng, khuôn mặt sáng mịn, nhẵn nhụi.. Nhiều khi tôi không kiềm chế được bản chất dê cụ sẽ véo má cậu ta, cảm xúc thật tốt.

Tôi mặc một cái váy liền sọc xanh đen, quần tất màu đen, cùng đôi giày cao gót màu nâu, trên cổ đeo một chiếc vòng phụ kiện màu đỏ. Toàn thân không được xem là nổi bật nhưng vẫn hợp mắt, Sử Lộ vuốt cằm đánh giá nửa ngày, cuối cùng cũng hài lòng.
Cậu ta còn khen chân tôi nữa.
Bản thân cậu ta toàn thân màu trắng, trước ngực còn cài một bông hồng, nhìn xa giống như một quý ông thực sự. Cũng may khuôn mặt cậu ta kéo lại, cho nên bộ quần áo này mới có được hiệu quả như thế.
Nói thật, tôi không hiểu sao Sử Lộ phải ăn mặc như thế, lại nói mục đích của tôi là để ăn chực và ngắm soái ca.
Vì thế khi tôi thấy Tống Nhược Cốc.
Hai người họ khoác tay nhau đi vào, chuyện này không khỏi dẫn đến ánh mắt chú ý của mọi người. Dù sao hai người cũng đều là nhân vật nổi tiếng, hơn nữa tình trạng của hai người bây giờ còn khiến mọi người nhớ lại...một tin đồn khác.
Không ít người len lén nhìn tôi, trong mắt tràn ngập những tâm tình nào là phức tạp, nào là đồng tình, nào là thăm dò, rồi ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi sờ mũi một cái, không biết nên dùng vẻ mặt gì để đáp trả những người này.
Tần Tuyết Vi hôm nay ăn mặc rất long trọng, đương nhiên cũng rất đẹp. Ngược lại, Tống Nhược Cốc lại ăn mặc có vẻ tùy tiện, áo vest màu vàng nhạt kết hợp với quần lam đậm toát lên vẻ lười biếng, đương nhiên trang phục đơn giản này không làm hao tổn tí nào đến vẻ ngọc thụ lâm phong của cậu ta.
Tống Nhược Cốc không tham gia vào sàn nhảy, chỉ kiếm một chỗ tùy tiện ngồi, cầm một ly rượu từ từ nhấm nháp.
Tôi ở xa lén nhìn cậu ta, chắc là cậu ta và Tần Tuyết Vi đã hòa thuận, nhưng đã đến trình độ nào rồi nhỉ?
Đột nhiên Tống Nhược Cốc ngẩng đầu lên chạm ánh mắt tôi. Ánh mắt cậu ta trong suốt, sáng ngời. Trong ánh mắt có vẻ sắc bén, dường như muốn nhìn thấu linh hồn tôi.
“Khụ khụ” Tôi không khỏi căng thẳng, quay mặt đi chỗ khác không nhỉn cậu ta nữa.
Thế nên tôi bắt đầu tập trung ăn. Sử Lộ sớm đã bị các cô gái xinh đẹp quyến rũ đi mất.
Trong ánh mắt xuất hiện một bóng người phủ xuống, tôi phát hiện Tống Nhược Cốc đang ngồi bên cạnh mình, cậu ta nhìn đồ ăn trong đĩa của tôi, khóe miệng nhếch lên, “Không có tiền đồ.”
Tôi nghĩ không thể thua khí thế, vì thế tôi phụng phịu nhìn về phía cậu ta.
“Khóe miệng dính cái gì kìa.” Cậu ta nhắc nhở tôi.
Tôi mặt không đổi sắc, lè lưỡi liếm liếm.
Tống Nhược Cốc không nói chuyện, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Hình như là do ảo giác của tôi, ánh mắt cậu ta dường như lóe lên cái gì đó.
Tôi tưởng chưa liếm sạch, lại liếm liếm.
Cậu ta choáng váng giống như bị sét đánh, không nhúc nhích.
Kệ cậu ta, tôi quay đi soi bằng điện thoại, dùng khăn giấy lau lau. Được rồi, son môi cũng bị lau sạch rồi.
Sau đó, tôi chợt nghe thấy tiếng “ực ực”, rất nhẹ, tôi nghĩ đó là ảo giác, quay đầu lại, thấy Tống Nhược Cốc dường như đang nuốt nước bọt, cổ họng cậu ta còn đang chuyển động.
“Đói bụng không?” Tôi gắp mấy miếng bánh để trước mặt cậu ta.
Cậu ta không ăn, mà lấy ly nước trước mặt uống sạch. Sau khi uống xong cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần, cười như không cười nói: “Hôm nay chúng ta rất giống một đôi đấy.”
Váy tôi và quần cậu ta màu gần giống nhau, từ khía cạnh này mà nói đúng là như thế. Tôi hơi mất tự nhiên, nói sang chuyện khác: “Cậu và Tần Tuyết Vi...Ừ, lại tốt rồi sao?”
Chữ “tốt” này giải thích theo cách nào, tôi tin cậu ta sẽ hiểu.

Tống Nhược Cốc không trả lời vấn đề của tôi. Cậu ta lại lấy một ly rượu, cúi đầu chầm chậm vuốt ve cái ly trong tay, ánh mắt dường như bị chất lỏng trong ly thu hút hoàn toàn. Im lặng một lúc, cậu ta hỏi: “Kỷ Nhiên, có phải cậu vô cùng mong muốn tôi và Tần Tuyết Vi quay lại tốt với nhau?”
“Tôi...”
Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt không dễ nhìn, ánh mắt âm trầm, “Tôi sẽ không bao giờ để cậu được như ý.”
Tôi nghĩ suy nghĩ của Tống Nhược Cốc hình như hơi vặn vẹo, cậu ta và Tần Tuyết Vi có quay lại với nhau, có tiếp tục hẹn hò hay không là chuyện của hai người họ, kéo một người qua đường xen vào câu chuyện của bọn họ, lại còn chịu ấm ức thì trò đùa này thực sự nên giải tán thôi.
Hoặc có thể nói, cậu ta hoàn toàn không muốn ở cùng một chỗ với Tần Tuyết Vi, nhân tiện chỉ muốn bắt nạt tôi.
Nghĩ tới đây, tôi lại thấy không hài lòng, “Đó là chuyện của hai người, không liên quan tới tôi.”
Cần gì phải kéo tôi vào cơ chứ.
“Cậu nói đúng,” cậu ta lại cúi đầu nhìn chiếc ly, “Chuyện của tôi, không liên quan gì tới cậu.”
Tôi nghĩ chúng tôi dù sao cũng không thể cả đời không gặp nhau, cũng không nên nói những lời tuyệt tình như thế, nghĩ đi nghĩ lại, tôi định nói chuyện Sử Lộ rõ ràng với cậu ta, nhân tiện an ủi cậu ta một chút: “Sử Lộ...”
“Lúc Sử Lộ đặt Tab và điện thoại lên trên bàn, không thấy trên đó có nước, đương nhiên, tôi cũng không nói cho cậu ta biết.” Khóe miệng cậu ta nhếch lên một nụ cười, “Tôi nghĩ, tôi có quyền này.”
Hóa ra đây mới là sự thật.
Tôi không biết nói thêm gì, không thể làm gì khác ngoài chuyện dời lực chú ý đi, nhìn về trung tâm sàn nhảy. Tần Tuyết Vi lúc nào cũng là tiêu điểm, lúc này đương nhiên thu hút mọi ánh nhìn. Không biết có phải cảm giác của tôi nhầm rồi hay không, tôi luôn cảm thấy ánh mắt cô ấy hướng về phía chúng tôi.
Tống Nhược Cốc dường như có tâm sự, lại bắt đầu cúi đầu, uống rượu giải sầu.
Tôi mới nghiêng đầu qua, lại thấy ánh mắt không hài lòng của Sử Lộ.
Mẹ ơi, thật là đau đầu mà.
Tôi không có tâm trạng ăn uống, dứt khoát ra ngoài bằng cửa sau hít thở không khí một chút.
Nơi vũ hội lựa chọn sử dụng chính là một giảng đường lớn, phía sau giảng đường là một khoảng đất trống, ở giữa khoảng đất đó có một vườn hoa nhỏ, cạnh đó có một cột đèn đứng thẳng, lẻ loi, ngọn đèn lạnh giá và trắng xanh.
Ngày hôm qua tuyết đã bắt đầu rơi, hôm nay tuyết rơi từng hạt, từng hạt, lác đác như bay.
Đứng ở chỗ này nhìn về phía xa, trong không gian toàn là màu trắng, xa xa có ngọn đèn và bóng người mờ nhạt. Ngước mắt nhìn lên trời, hàng nghìn hàng vạn bông tuyết nhỏ rơi xuống như ngôi sao băng xuất hiện, thật khiến người ta yêu thích.
Tiếc là không gian tỏa sáng của ánh đèn hữu hạn, những chỗ xa hơn một chút đều không nhìn thấy.
Hít một hơi, không khí mát lạnh khiến tinh thần người ta thoải mái hơn nhiều.
Nhưng màthật là lạnh...
Tôi đi vòng quanh vườn hoa một vòng, để lại ở trên đường phủ lớp tuyết một hàng dấu chân, sau đó đang muốn quay trở lại.
Thế nhưng, lúc này trước mặt lại có một người, ngăn cản tôi.
“Có chuyện gì sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn Tần Tuyết Vi.
“Cậu ngắm tuyết một mình à, có thể nói chuyện chút được không?” Cô ấy cười tự nhiên vô cùng chuyên nghiệp.
Tôi phất tay trong không khí, “Nhưng tôi phải đi vào, cậu tự nhiên.”
“Bông tuyết rất đẹp, nhưng bình minh đến, cũng rất đáng để xem.”

Tôi ngửi thấy trong câu nói mùi cung đấu, bỗng nhiên cảm thấy rét buốt. Vì thế tôi càng thấy lạnh hơn, gần như nhảy nhảy tại chỗ, “Cuối cùng cậu muốn nói gì thì nói mau đi.”
“Tôi đã nói rồi, rời khỏi Tống Nhược Cốc.”
Lại là chuyện này, TM! Tôi thấy lạnh, cơ thể đã rất khó chịu, lại bị nhắc tới chuyện này, lập tức cáu kỉnh. Cái chuyện vớ vẩn này cuối cùng cũng nên có một cái kết, không thể cứ không giải thích mà kéo dài thế được, huống chi ngày hôm nay nghe Tống Nhược Cốc nói ý kia, rất có khả năng đã “suy nghĩ rõ ràng.”
Vì thế tôi đáp: “Tôi có lời muốn nói thật với cậu, tôi và Tống Nhược Cốc không hề có quan hệ gì.
Trước đây cậu ta hẹn hò với tôi là muốn tái hợp với cậu, bây giờ nhìn lại mặc dù chiêu này hơi ngu ngốc nhưng miễn cưỡng vẫn có hiệu quả. Bây giờ cậu ta đang nghĩ gì tôi cũng không biết, cậu có thể tự mình hỏi, đây là chuyện của hai người. Nói chung giờ tôi tuyên bố hai đứa tôi chia tay, sau này hai người có chuyện gì không nên kéo tôi vào chịu ấm ức.”
Nghe tôi nói những lời này, Tần Tuyết Vi dường như bị bất ngờ, “Cậu nóiCậu ấy là vì tôi, mới giả vờ hẹn hò với cậu?”
“Bingo, chính là ý này! Làm phiền cậu không nên hỏi cái gì nữa, muốn biết thêm cái gì cậu tự hỏi Tống Nhược Cốc đi. Tôi phải quay lại, phiền cậu nhường đường một chút.” Tôi bây giờ hận không thể khiến bản thân co lại thành một quả cầu, nhét hết vào trong áo khoác.
Tần Tuyết Vi nửa tin nửa ngờ, “Lẽ nào cậu không thích cậu ấy sao?”
“Tôi! Giết! Cậu là phóng viên à, kết thúc được chưa!”
Tần Tuyết Vi nhích ra một bước, chặn lối đi của tôi, cô ấy giơ tay đến trước mặt tôi, tư thế oai hùng, “Trả lời tôi, thực ra cậu có thích cậu ấy không?”
“Tôi thích người phù hợp mẫu người lý tưởng! Tên nhóc kia ngoại trừ bề ngoài tạm được, những thứ khác có chỗ nào đáng để tôi thích chứ! Tính tình thì không tốt, lời nói thì xảo quyệt, mạch máu não thì không bình thường! Tôi thích cái gì ở cậu ta được! Thích bị cậu ta ngược đãi chắc? Tôi cũng không hứng thú thành M! Đầu tôi nhúng nước mới thích cậu ta!”
Tôi không để ý đến cô ấy nữa, kéo cao cổ áo muốn đi về, nhưng trong lúc vô ý liếc mắt sang, thấy ở chỗ bóng râm của cột đèn có một người. Vừa rồi tôi và Tần Tuyết Vi nói chuyện, thế mà không phát hiện ra.
Bởi vì cậu ta đứng ở chỗ bóng râm của cột đèn, tôi không thấy rõ mặt của cậu ta, nhưng bóng dáng kia rất quen, “Tống Nhược Cốc ?”
Tống Nhược Cốc từ trong bóng râm đi ra. Vẻ mặt cậu ta thản nhiên, không nhìn tôi cũng không nhìn Tần Tuyết Vi, chỉ nhìn chằm chằm tuyết trên đường, đôi mắt rũ xuống.
Tuy rằng sắc mặt cậu ta không thể hiện gì, nhưng trực giác nói cho tôi biết tâm tình cậu ta dường như không tốt lắm. Nói thừa, không cẩn thận nghe được người ta nói xấu mình, là ai thì tâm tình cũng không tốt, huống chi Tống Nhược Cốc là người lòng dạ hẹp hòi.
Tôi hơi chột dạ.
“Cậu ấy nói đúng,” Tống Nhược Cốc vẫn nhìn mặt đất như cũ, dường như có thể dùng ánh mắt đào được vàng dưới đó, “Chúng tôi thực sự chia tay.”
Ừ, đây là đang giải thích với Tần Tuyết Vi.
“Nhược Cốc” Tần Tuyết Vi muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa, tôi cũng không thích cô ấy. Tất cả chỉ là một trò đùa mà thôi.” Cậu ta nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
Đang lúc tuyết rơi nhiều, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt cậu ta như là hai thanh kiếm băng đâm về phía tôi.
Tim tôi dường như bị bóp nghẹt, chạy trốn.


Bình Luận (0)
Comment