Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 6


Vốn dĩ muốn cùng Tống Nhược Cốc thảo luận tình huống, hai người vốn không có tình cảm gì, sao lại ép buộc ở cùng một chỗ thêm lần nữa. Thế nhưng trọng tâm câu chuyện mới mở đầu đã đi quá xa. Tôi chỉ có thể chiến đấu một mình, vắt óc suy nghĩ thay đổi phương pháp làm việc, nâng cao hiệu quả công việc.
Tôi đã hiểu rõ triệt để vấn đề đang gặp phải, nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản. Mặc dù không có tình yêu, nhưng Tống Nhược Cốc và Tần Tuyết Vi nhất định phải ở cùng một chỗ, bây giờ xa nhau cũng không nên ầm ĩ để sau này sẽ không phải mất mặt.
Lão Lục nói rất có lý, Tần Tuyết Vi là người hiếu thắng, tôi lượn lờ nhiều trước mặt cô ấy, kích thích cô ấy một chút, kiên trì nhất định sẽ có hiệu quả trị bệnh.
Thật ra, chuyện này tôi nghĩ Tống Nhược Cốc bụng dạ hơi hẹp hòi một chút, chuyện tình cảm nào mà không giận dỗi, dù ai đúng ai sai, cũng phải có một người xuống nước giảng hòa, chuyện này nam sinh làm vẫn tốt hơn.
Bây giờ ầm ĩ rồi, một vòng luẩn quẩn như thế, cậu ta lại chẳng thèm lo lắng đến vấn đề mặt mũi, lại để cho tôi mỗi ngày lo lắng xem, phải khiêu chiến nữ vương lạnh lùng như thế nào. Nếu như không phải vì nể BLX swords, tôi nhất định sẽ lấy dép đập mạnh lên khuôn mặt đẹp trai của cậu ta.
Sau đó tôi cẩn thận phân tích cách tiếp theo để khiêu chiến Tần Tuyết Vi. Tiếp đó tôi buồn bực phát hiện ra rằng, tôi không có kỹ năng gì có thể dùng được, ngoại trừ thành tích thể thao. Nhưng đối với một cô gái mà nói, tứ chi phát triển không có gì đáng để khoe khoang cả.
Tôi rất đau lòng.
Tôi nghĩ tôi có thể dùng lời nói để kích thích lòng hiếu thắng của Tần Tuyết Vi, ép cô ấy đoạt lại Tống Nhược Cốc để làm lại từ đầu. Nhưng sự thật chứng minh tôi đã sai mười phần. Tần Tuyết Vi là ai, thành viên chủ chốt của đội hùng biện, thực lực chỉ đứng thứ hai sau Sử Lộ tẩy não chuyên nghiệp, cũng không biết cô ấy luyện tài ăn nói với ai, nói một câu thì như thép thả vào chất ăn mòn hóa học, nói vài câu thì khiến thực vật như tôi ngã xuống đất không dậy nổi.
Ví dụ, tôi nói: “Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì!”
Cô ấy nói: “Còn tốt hơn không xinh.”
Tôi nói: “Còn hơn bị bạn trai chán ghét.”

Cô ấy nói: “Hàng loại hai và hàng dùng rồi đúng là một đôi.”
Tôi nói: “Giả vờ lạnh lùng, cao quý gì chứ?”
Cô ấy nói: “Thèm muốn, đố kỵ, căm ghét cũng không cần giả vờ.”
Cuối cùng tôi phải đưa ra một kết luận, tranh cãi với Tần Tuyết Vi chỉ tự rước lấy nhục. Tuy nhiên tôi cũng có một thời gian chiến thắng, bởi vì khi ấy có Sử Lộ ở đấy. Lúc đó đang ở buổi tọa đàm về vấn đề cơ học lượng tử[1], tôi và Sử Lộ đang ở lối vào cửa thì gặp Tần Tuyết Vi. Lần này là Tần Tuyết Vi chủ động khơi mào khiêu kích.
[1] Cơ học lượng tử là một trong những lý thuyết cơ bản của vật lý học. Cơ học lượng tử là phần mở rộng và bổ sung của cơ học Newton (còn gọi là cơ học cổ điển). Nó là cơ sở của rất nhiều các chuyên ngành khác của vật lý và hóa học như vật lý chất rắn, hóa lượng tử, vật lý hạt. Khái niệm lượng tử để chỉ một số đại lượng vật lý như năng lượng không liên tục mà rời rạc.
Cô ấy nói: “Cậu cũng có thể hiểu à.”
Ngại quá, ngại quá, tôi cũng không biết mình có hiểu hay không, chỉ biết là lúc Sử Lộ phổ cập cho tôi kiến thức khoa học, tôi không hiểu. Thế nên tôi không biết nên phản bác cô ấy thế nào.
Sử Lộ lên tiếng: “Cô gái nghe có thể hiểu mới thật kinh khủng, chẳng trách không ai muốn cậu.” Vẻ mặt Tần Tuyết Vi hơi vặn vẹo, cô ấy mở miệng nhưng không thốt được lời nào, cuối cùng rặn ra được câu: “Ẻo lả.”
Sử Lộ bình tĩnh nói: “Phải, tôi ẻo lả, cậu mới thực sự là đàn ông, đàn ông chân chính.”
Tần Tuyết Vi nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén, “Đi chết đi.”
Sử Lộ tiếc nuối lắc đầu, đau lòng nhìn cô ấy, “ Cậu đã xuống cấp đến mức chỉ có thể dùng cách đó đả kích người khác thôi sao? Tôi thật xấu hổ khi làm bạn với cậu.” Cậu ta nói xong, kéo cánh tay tôi rời đi.
Tôi lén quay đầu lại nhìn Tần Tuyết Vi, cô ấy đứng tại chỗ, nhìn theo chúng tôi. Nói thật tôi nghĩ đấu võ mồm thì Tần Tuyết Vi cũng không khiến người khác chán ghét, ngược lại, càng khiến người ta cảm thấy cô ấy trong sáng, dễ thương, nếu tôi là con trai chắc tôi cũng thích cô ấy. Vì thế, tôi cảm thán lần hai, Tống Nhược Cốc sao lại không có mắt như thế chứ.
Liên hoan hội học sinh, có không ít người không tham gia. Tống Nhược Cốc cũng tham gia hội, thế nên tôi nghênh ngang làm người nhà đi ăn chực cơm.
Tuy Tống Nhược Cốc trời sinh mặt lạnh, nhưng coi như có phong độ, không nói nhiều, luôn quan tâm người bên cạnh, cho nên không đến nỗi vì mặt lạnh mà tẻ nhạt. Vì thế có thể thấy được, đây là một người biến thái có giáo dục.
Dáng dấp đẹp, gia cảnh tốt, hiểu lễ nghĩa, vì thế Tống Nhược Cốc trong hội sinh viên là một trong những nam sinh được hoan nghênh nhất, ở trên bàn cơm bị bao vây tấn công, không thể thiếu được cảnh rót rượu. Tôi ngồi bên cạnh cậu ta, cầm chén trà lạnh nhìn cậu ta uống một chén rượu, bạn có thể nói, cậu ta có thể uống, mặc dù càng uống mặt càng trắng, nhưng ánh mắt trấn tĩnh, một chút cũng không hề say.
Tống Nhược Cốc đột nhiên ngồi xuống, cậu ta ôm lấy bả vai tôi, nghiêng đầu đến sát tai tôi, dáng vẻ mập mờ. Mang theo hơi thở mùi rượu nóng bỏng thổi bên tai tôi, gương mặt tôi lại bắt đầu nóng lên.
Giọng nam tính trầm ấm lại vang lên, cậu ta nói: “Làm bạn gái, ít ra cậu phải gắp cho tôi cái gì chứ?”
Sau ba giây, trong đầu tôi hình thành tín hiệu rõ ràng, “gắp đồ ăn cho bạn trai”, sau đó tôi nghiêng đầu, định cách xa nguy hiểm này một chút, rồi đưa đũa gắp mấy món cho cậu ta.
Kết quả, cậu ta được voi đòi tiên, “Cá có xương.”
“Nói thừa, không có xương là con lươn.” Tôi không thèm để ý đến ám hiệu của cậu ta.
“Cậu biết không, Kỷ Nhiên,” cậu ta sán lại gần một chút, “Tôi rất thích dáng vẻ xấu hổ của cậu.”
““

Thấy tôi không nói gì, cậu ta nói: “Chỉ có lúc như này, cậu mới giống một cô gái.”
Ý là lúc khác không giống?
Biết ngay là biến thái thì không nói được lời hay mà. Lúc này so với chuyện muốn nói gì đó, tôi càng muốn hành động gì hơn. Thế là tôi cần cái nĩa inox khoa tay múa chân trước mặt Tống Nhược Cốc, sấn sấn vào đĩa đồ ăn
Tôi còn đang tìm mục tiêu kế tiếp, lại nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh: “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Tay tôi mềm nhũn, nĩa rơi trên bàn, tiếng va chạm bị tiếng ồn ào của mấy con sâu rượu át đi.
Tôi nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều người vui sướng vỗ tay, còn có người gõ bàn trợ hứng.
Tiếng gào thét của bọn họ càng lúc càng lớn, kéo theo cả người phục vụ vây xem.
Quay lại nhìn Tống Nhược Cốc, cậu ta cách tôi rất gần, một tay ôm vai tôi, gần như muốn kéo tôi vào lòng. Chắc là vì uống rượu, mặt cậu ta trắng đến nỗi không có huyết sắc, tinh khiết, ôn hòa như ngọc. Ánh mắt cậu ta có chút mơ màng, cuối cùng thì cũng có dáng vẻ say rượu.
Cậu ta cười như không cười nhìn tôi, trong âm thanh huyên náo lại có vẻ an tĩnh khác thường.
Tình cảnh có chút xấu hổ, có hôn hay không cũng không thích hợp. Giả bộ bất tỉnh có vẻ là biện pháp giải quyết tốt nhất. Thế là tôi đưa tay ấn đầu không ngờ giữa đường bị cậu ta nắm lấy.
Cậu ta kéo tay tôi đến trước mặt, cúi đầu hôn một cái trên mu bàn tay tôi.
Trong lòng hơi rung động, gương mặt không kiềm chế được nóng bừng, Đây là lần tiên tôi bị đàn ông hôn, tay cũng coi như thế đi.
Chỉ một động tác đơn giản như thế, khiến cho quần chúng vây xem sung sướng, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng. Không thể không nói, Tống Nhược Cốc xử lý như thế rất hợp lý, không hề nữ tính mà còn có vẻ thanh cao, không hề vì phóng túng mà có vẻ lỗ mãng.
Sau khi hôn xong, Tống Nhược Cốc cười híp mắt nhìn tôi. Không cần cậu ta mở miệng tôi cũng biết ý nghĩ trong ánh mắt cậu ta.
­Tôi thích xem dáng vẻ xấu hổ của cậu.
­­Chỉ có những lúc như thế này cậu mới giống một cô gái.
Em gái cậu! Lão tử không cần giống, lão tử vẫn luôn thế có được không hả.
Không để ý tới Tống Nhược Cốc, tôi đứng dậy đi nhà vệ sinh, lúc trở lại thấy một .cảnh, trên bàn Tần Tuyết Vi đang uống rượu cùng hội trưởng hội học sinh. Xem ra người này là một nữ trung hào kiệt. Không biết đây là lần thứ mấy tôi và Tần Tuyết Vi khó có thể nhường nhịn nhau, tôi phát hiện thái độ cô ấy đối với tôi không phải là ghen ghét đố kỵ, mà giống như khinh bỉ và xem thường nhiều hơn, dường như gặp tôi sẽ buồn nôn.
Chẳng qua hôm nay tôi không có ý định tìm hiểu, thực tế là tôi muốn tìm hiểu cũng không có sức, Tần Tuyết Vi như thánh đấu sĩ mặc chiến giáp hoàng kim còn tôi thì không nhìn thấy được ý chí chiến đấu.
Vì thế tôi vừa đi đến bên cạnh cô ấy vừa nhìn cô ấy chằm chằm, quãng đường khá ngắn nhưng không biết trên mặt đất đổ cái gì đó rất trơn, tôi không để ý, bước chân vào
Cũng may tôi phản ứng nhanh, thuận tay nắm được cánh tay người bên cạnh, khó khăn đứng vững. Ngẩng đầu lên, người đó không ai khác chính là Tần Tuyết Vi. Bởi vì tôi đột nhiên tập kích, cốc bia trong tay cô ấy, hơn một nửa dội trên cánh tay cô ấy, trên váy và giày cao gót.
Không thể nhìn nổi.

Chân tôi không hề cố ý. Bây giờ cho dù tôi có suy nghĩ muốn đả kích cô ấy, cũng không thể nói.
Bởi vì tôi định chân thành nói lời xin lỗi, “Cho…” Bốp!
Tôi chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, ngay tức khắc mắt nổ đom đóm. Bởi vì cô ấy tát dùng cả mười phần sức lực, đầu của tôi bị đánh nghiêng sang một bên, trên mặt đau rát.
Tôi ôm mặt, mờ mịt một lúc lâu, mới phản ứng được, tôi đây bị đánh. Hơn nữa còn ngay trước mắt nhiều người, đánh trên khuôn mặt mọi người dễ nhìn thấy.
Tôi không phải là bánh bao Bạch Liên Hoa[1], không thể cứ như thế mà nhịn xuống. Tôi và người này tuy oán hận kéo dài đã lâu, hơn nữa hôm nay kéo cô ấy là tôi sai, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra và cả chuyện tát vào mặt bản chất khác nhau. Mẹ tôi sinh tôi ra không phải để người ta đánh.
[1] Bạch Liên Hoa là bộ phim truyền hình Thái Lan. Kể về câu chuyện tình yêu phức tạp. Nhân vật nữ chính của phim Oranuch tốt bụng. Giống như Bạch Liên, hi sinh cho anh chị em của mình bao gồm cả dâng hiến trái tim. Cô luôn suy nghĩ muốn hy sinh cho người khác, trừ khi kết thúc cuộc đời mình, đây là bộ phim truyền hình thực tế của Thái Lan, có 12 tập
Tôi giận không kiềm chế được, muốn xông lên đánh cho cô ấy một cái, nhưng hai bọn tôi đều bị người khác kéo lại. Tần Tuyết Vi nghiêm mặt nhìn tôi, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Tôi nổi điên, nhưng người tôi bị đè xuống, cho dù tôi giãy dụa thế nào cũng không thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tuyết Vi bị người ta kéo rời đi, càng đi càng xa.
“Tần Tuyết Vi.” Đột nhiên có người kêu một tiếng, giọng nói không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe được. Tống Nhược Cốc đứng lên, đi về phía Tần Tuyết Vi. Cậu ta nói: “Cậu đứng lại cho tôi.”
Tần Tuyết Vi mặt lạnh nhìn cậu ta, không nói.
Tôi ôm mặt, phát hiện tình huống có chút quen thuộc Lẽ nào đây là đoạn mở đầu của gương vỡ lại lành? Tôi trăm phương ngàn kế lâu như thế mà chưa thành công, ngày hôm nay lại chó ngáp phải ruồi sao?
Thế nhưng trong lòng tôi lại có chút không hài lòng. Lão nương bị bạt tai, đổi lại hai người bọn hắn đoàn tụ. Bia đỡ đạn tuy số khổ, nhưng không phải khổ cay đắng như thế.
Tôi mặc kệ hai người đoàn tụ hay đoàn biển, chuyện ngày hôm nay nhớ kỹ cho tôi, sớm muộn cũng có lúc tôi trả thù.
Bên kia Tống Nhược Cốc chạy đến trước mặt Tần Tuyết Vi, cậu ta kéo cánh tay Tần Tuyết Vi. Tôi cho rằng tiếp theo sẽ thấy màn kịch thay đổi, sau đó tôi có thể thành công yên lặng rút lui, suy xét xem báo thù thế nào. Nhưng trời không chiều lòng người, hai bạn nam tưởng Tống Nhược Cốc mượn rượu làm trò gì đó, sợ xấu hổ (thực ra đã rất xấu hổ), vô cùng quan tâm để kéo cậu ta lại.
Hai bạn gái hộ tống Tần Tuyết Vi cũng lập tức rút lui. Tống Nhược Cốc bị người ta kéo tay vẫn khí thế mười phần, cậu ta hô cao giọng hướng về phía Tần Tuyết Vi: “Cậu trở lại đây cho tôi.”
Một giây tiếp theo, các cô ấy xoay người xuống cầu thang, không thấy bóng dáng.
Cái gì mà tê tâm liệt phế[2], cái gì mà rung động đến tâm can, cái gì mà buồn bã ưu thương A, phi!
[2] Tê tâm liệt phế: hình dung chuyện gì khiến người ta vô cùng bi thương. Có lúc cũng có thể làm cho đau đớn cực hạn.


Bình Luận (0)
Comment