Tổng Tài Ác Ma Tôi Cầu Xin Buông Tha

Chương 13



Sau tất cả mới biết mình đang mơ tưởng, mới biết được từ khi bắt đầu bản thân chinh là người sai.

Giờ quay lại cuộc sống như trước đây có còn kịp không, tất cả đã muộn rồi nên chỉ còn biết đối mặt với đau thương trước mắt rồi lại hy vọng có một ngày ngẩng cao đầu mà bước ra khỏi nơi này.

“Anh cuối cùng vẫn không chịu tin em.”

Cô ngẩng đầu đối mặt với Thiên Phong, ánh mắt chứa đựng sự kiên cường hơn bao giờ hết.

“Sự thật trước mắt, sao tôi có thể tin tưởng cô được.”

Anh cười hai tiếng như đang mỉa mai chính bản thân mình.

“Có đôi lúc tôi lại ngu ngơ tưởng mình đã nghĩ sai về cô.”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bóp chặt chiếc cằm của Ngọc Vân. Ánh mắt rực lửa như một ngọn đuốc.

Dù đau cô vẫn cắn răng chịu đựng. Anh lại càng siết chặt hơn.

“Cô và bà ta không giống nhau một chút nào. Cô lợi hại hơn bà ta nhiều, cô lên giường quá nhiều đàn ông, còn bà ta ngoại trừ ba tôi thì chỉ có một mình hắn. Nhưng tôi muốn nói cho cô biết, tôi không giống ba tôi, tôi sẽ khiến cho cô phải trả giá cho những gì mà cô làm. Tôi thật ngốc vì đã từng tin cô là người tốt.”

“Anh đã không tin, thì đừng nói nhiều làm gì.”

Thiên Phong như cuồng nộ, nắm tóc Ngọc Vân gì chặt xuống sàn.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ngọc Mai đắc ý, cười thầm trong lòng,. Kế hoạch thành công cô ta có thể kê gối mà ngủ ngon được rồi.


Ngọc Vân không nói thêm lời nào nữa bởi vì cô biết nếu phản kháng thì cô sẽ còn thê thảm hơn thôi.

“Cô có biết vì cô mà danh tiếng, danh dự của tôi đều mất hết.”

Thiên Phong lúc này như biến thành người hoàn toàn khác, càng trở nên điên cuồng mất kiểm soát. Anh như muốn xé xác người con gái nhỏ bé đang nằm dưới sàn. Nhưng sao đôi mắt của cô nó lại ngây thơ vô tội như thế. Anh đang đấu tranh, nội tâm và lý trí không ngừng cấu xé nhau rằng có nên tin tưởng cô, nhưng bức ảnh kia làm hắn muốn tin cũng không dám tin nữa.

“Nếu cô thèm khát đàn ông như thế, tôi sẽ toại nguyện cho cô.”

Anh đột ngột đứng dậy buông tha cho cô. Nhưng khi lời nói của anh loạt vào tai cô thì trong lòng Ngọc Vân cực kì sợ hãi. Nhớ lại chuyện cũ trong lòng lại tê tái. Lần này cô có thoát cũng vô ích rồi.

Bên ngoài, tiếng bước chân của cô gái đang dồn dập. Lâm Di khẩn trương bước vào.

“Thiên Phong, anh đang làm gì vậy.”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Di tức giận như muốn hét vào mặt Thiên Phong. Rồi cô lại chạy đến đỡ Ngọc Vân ngồi dậy, nhanh chóng tìm đi tìm cho cô một bộ đồ sạch sẽ.

“Chuyện chưa biết đúng sai thế nào thì đừng tự ý buộc tội người khác.”

Lâm Di nhìn Thiên Phong, rồi dìu Ngọc Vân vào phòng tắm thay đồ.

Chẳng bao lâu cả hai bước ra. Lâm Di liếc nhìn từng người, ánh mắt như ăn tươi nuốt sống.

“Thiên Phong!Anh xem đi. Đây là kết quả tôi điều tra suốt hai tuần.”

Lâm Di đưa cho Thiên Phong tập tài liệu. Rồi nói:

“Xem xong rồi anh sẽ cảm ơn em thôi.”

Thiên Phong nhận lấy tập tài liệu rồi nhanh chóng mở ra.

Nội dung bên trong không khác gì tập hồ sơ trợ lý Lưu đưa cho anh. Ngược lại còn có thêm rất nhiều ảnh nhạy cảm, video sex,...

Lâm Di cứ tưởng mình đang làm chuyện tốt, nhưng khi thấy biểu cảm gương mặt anh có chút khác lạ, làm Lâm Di cũng hoang mang theo.

Ngọc Vân thì đang cảm thấy an ủi phần nào, dù tất cả quay lưng lại với cô ít ra cũng có một người chịu tin tưởng. Một tia sáng nhen nhóm trong đầu Ngọc Vân.

“Lâm Di có lẽ anh nên cám ơn em. Nhờ em mà tôi mới tỉnh ngộ.”

Thiên Phong quay sang nhìn Lâm Di nói, giọng điệu anh làm cho cô thấy vui hơn hẳn.

“Cô chính là cái loại phụ nữ lăng loàn, mất nết mà tôi từng gặp. Tự mình xem đi, tôi không đổ oan cho cô phải không.”

Anh chỉ tay về phía Ngọc Vân, trong lời nói như muốn nuốt chửng người khác, điên cuồng gào thét rồi quăng những thứ đang cầm trên tay về phía Ngọc Vân làm gương mặt xinh đẹp trầy xước một đường.

Trong phút chốc Lâm Di đứng hình, mọi chuyện hình như không hề giống với những gì cô tưởng tượng.

Cả Lâm Di và Ngọc Vân đều tròn xoe đôi mắt không tin vào những gì đã xảy ra. Cả hai nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống nhặt từng tấm ảnh.

Lâm Di có lẽ là người ngạc nhiên nhất cũng là người cảm thấy khó hiểu nhiều nhất. Nhưng cô cũng cảm thấy đang hối hận vì không mở ra xem trước.


Còn Ngọc Vân thì nghĩ, mình đã bị người khác hãm hại. Nếu muốn rắp tâm lên kế hoạch hại người thì làm sao có thể để cô yên ổn mà sống qua ngày được. Nhưng thật không ngờ ngay cả Lâm Di cũng bị lừa, trở thành trò cười cho bọn chúng.

“Thiên Phong, đây không phải là sự thật, anh tin em đi, không phải sự thật.”

“Người em điều tra chính là ả, nhưng sao lại như thế này được.”

Lâm Di chỉ tay về hướng Ngọc Mai đang đứng, rồi cô ngước nhìn hắn, giọng kiên định.

“Này Lâm Di, em lật mặt còn hơn lật bánh tráng nữa. Chính em nói sự thật đều nằm trong này.”

Thiên Phong cảm thấy bó tay bó chân luôn với cô em gái này. Nhưng không chấp nhặt mà còn có phần cảm kích.

“Thiên Phong nếu hôm nay anh không tin em thì sau này nhất định hối hận.”

Lâm Di chạy lại đứng trước mặt Thiên Phong cố gắng phân bua nài nỉ nhưng chẳng ăn thua.

“Ngọc Vân là cô gái tốt đó. Sau này anh có đi khắp thế gian cũng không tìm được người thứ hai đâu.”

“Em dựa vào đâu mà nói vậy.”

“Trái tim của em mách bảo như thế. Anh tin em đi không sai đâu. Anh tự mình đi điều tra lại đi mà.”

Lâm Di cố gắng giải thích, nhưng càng cố thì người chẳng nghe, chắc còn nghĩ rằng cô đang làm màu.

“Đủ rồi đó! Nếu em còn tiếp tục bênh vực cho cô ta, thì đừng trách anh.”

“Thiên Phong. Tin em một lần này đi.”

“Người đâu.”

Anh bức bội.

“Có! Thưa thiếu gia.”

Cả đám người làm đồng thanh. Đợi lệnh.

“Tiễn khách. Từ nay về sau Lâm Di không được bước chân vào biệt thự nữa bước.”

“Vâng.”

Bọn người ấy, áp chế kéo Lâm Di ra ngoài.

“Thiên Phong anh đừng làm quá đáng. Anh nhất định sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Ngọc Vân tôi nhất định sẽ minh oan cho cô, hãy đợi tôi.”

Lâm Di hét lên thật to cho tất cả mọi người đều nghe thấy trong đó có Ngọc Vân.

Cô như được an ủi phần nào.

“Lâm Di, tôi chờ cô đến cứu tôi. Lúc đó tôi sẽ rời đi. Cảm ơn.”


Lâm Di tỏ vẻ tự trách bởi vì khi Thiên Phong rời khỏi đây, nếu cô cho người theo dõi Ngọc Mai thì mọi chuyện không đến nước này rồi. Cô thở dài rồi bước đi lang thang trong màn đêm, trở về nhà nằm vật xuống giường suy nghĩ mông lung, cô nghĩ "có phải hạnh phúc của người phụ nữ chính là người đàn ông hay không hay là ngược lại chính là một sai lầm không thể cứu vãn", suy nghĩ một lúc rồi cô lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, nhưng cho dù ngủ đi chăng nữa thì hình bóng của Ngôn Thần Ngạo vẫn cứ lượn lờ trong những giấc mơ của cô làm trái tim cô từ lâu đã rỉ máu.

Tại biệt thự.

Ngọc Vân cảm kích tận đáy lòng. Dù bị cả thế giới chối từ, nhưng cũng có một người luôn hướng về cô.

Khi Lâm Di đi thì tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào Ngọc Vân. Cô không nói gì khiến những người có mặt trong căn phòng này cảm thấy lạ.

“Không còn gì để nói nữa phải không.”

Hắn mở miệng. Mắt thì nhìn chằm chằm Ngọc Vân lạnh lùng đến mức tàn nhẫn.

“Rất nhanh thôi có người sẽ đến thỏa mãn cô.”

Nói xong, hắn quay mặt đi, bước ra khỏi phòng, những người có mặt cũng nhanh chóng theo sau.

Ngọc Mai là người cuối cùng, trước khi bước ra cô ta cũng ban cho Ngọc Vân một ánh mắt khinh miệt.

Tất cả đi rồi, Ngọc Vân ngồi bệch xuống sàn, đau lòng bật khóc thành tiếng.

Hết thật rồi

Cuộc đời của cô từ đây coi như chấm hết.

Phía trước tối tăm mù mịt. Đến khi nào mới tìm được lối ra.

Ngọc Vân biết chuyện sắp diễn ra trên người cô nó đáng sợ đến mức nào. Không nằm ngoài dự đoán, hai tên đàn ông to con bặm trợn bước vào phòng.

Hai tên này cô biết, chính là hai tên vệ sĩ từng đi theo Thiên Phong. Hoá ra tất cả đều do cái người mà cô dùng hết tuổi thanh xuân để yêu đó làm ra. Hắn còn cho người cưỡng bức cô nữa.

“Hoàng Thiên Phong tôi không cần một chút tình cảm bố thí của anh cho tôi. Cả đời này tôi cũng không cần.”

“Tôi hối hận vì đã từng yêu anh.”

Ngọc Vân dùng hết sức lực bình sinh hét lên thật to để cho hắn nghe thấy.

Tại sao cô lại mù quáng yêu phải một tên ác ma không có tính người như vậy. Việc làm cô thấy hối hận nhất chính là yêu hắn.

Ngọc Vân đã nhìn thấy nhưng không hề né tránh hay chạy trốn. Cô quyết định đối mặt tất cả mặc cho máu chảy đầu rời quyết thay đổi cục diện mà cô nghĩ rằng ông trời đã bất công với mình.




Bình Luận (0)
Comment