Tổng Tài Ác Ma Tôi Cầu Xin Buông Tha

Chương 27



“Anh nói yêu tôi vậy tôi hỏi anh, nhẫn đâu nhẫn kết hôn đâu rồi.” Ngọc Vân cố gắng đề xuống những tình cảm mơ hồ trong lòng mình, dùng ngụy trang lạnh lùng nhất để đối mặt với hắn.

Hắn sững sờ đứng lặng người, hắn không nhớ đã để chiếc nhẫn đó ở nơi nào nữa.

“Anh... Anh sẽ mua cặp nhẫn khác.”

Hắn chẳng biết trả lời thế nào nên chỉ đành hứa hẹn.

“Anh sẽ bù đắp tất cả cho em.”

“Muộn rồi anh. Tôi không cần.”

“Hôm nay thời hạn ba năm đã đến, tôi xin anh hãy buông tha cho tôi, cũng như buông tha cho chính mình đi.”

Ngọc Vân nói mà giọng điệu bình thản đến lạ thường, ánh mắt kiên định của cô làm hắn suy sụp, có cảm giác như đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

“Thật xin lỗi... Xin lỗi.”

Hắn không ngừng nói xin lỗi, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện. Sao hắn lại không nhớ đến bản hợp đồng hôn nhân ba năm trước, còn có giấy thỏa thuận ly hôn nữa.

“Ngọc Vân. Xin lỗi... Thật xin lỗi... Anh...”

Hắn nói không rõ ràng mạch lạc, hắn không biết phải giải thích như thế nào, phải nói ra làm sao để vợ của hắn ở lại. Tâm trí hắn rối bời hắn chẳng biết làm thế nào mới đúng đây.

Hắn tiến lên một bước thì cô lùi ba bước hành động của cô làm hắn thấy đau lòng đến bất lực, đôi tay không tự chủ mà để lên lồng ngực xoa dịu trái tim đang thổn thức.

“Em ghét anh đến vậy sao?”

Hắn nói một câu mà khiến bầu không khí trở nên trầm mặc.

...

...


“Nói đi. Sao em lại không nói gì? Nói đi...”

Hắn nói mà cất giọng như oán trách, tức giận như muốn hét lên.

Sao hắn cứ chất vấn cô mãi thế. Kết cục hôm nay là tại hắn mà, nhưng không hiểu tại sao hắn có thể dùng giọng điệu đó nói với cô như thể nói với một kẻ tội đồ. Hắn cứ liên tục suy nghĩ phải làm như thế nào cho đúng, điều này vô tình làm hắn trở nên căng thẳng dẫn đến tâm trí bị rối loạn mà mất khả năng kiểm soát hành vi.

“Được! Em không nói, vậy để tôi nói thay em.”

Ngọc Vân vẫn cứ cúi đầu, bởi vì cô không đành lòng nhìn thấy hai mắt đau thương của hắn, vì cô sợ chính đôi mắt ấy sẽ làm cô đánh mất chính mình thêm một lần nữa, say mê trầm luân trong đấy mà không thoát ra được.

“Từ lâu em đã chán ghét tôi rồi, muốn rời khỏi tôi từ lâu lắm rồi có phải không?”

Hắn cố gắng kiềm chế bản thân không xúc động, hắn gồng mình chịu đựng mà đôi tay nắm chặt lại, từng ngón tay bấu vào da thịt.

Ngọc Vân vẫn không trả lời hắn.

Rồi đột nhiên hắn bước thật nhanh về phía cô. Ngọc Vân giật mình ngước mắt nhìn hắn, cô liền hoảng sợ, ánh mắt hắn đỏ rực như tia lửa làm người đối diện một phen sợ hãi.

Hắn chộp lấy đôi bờ vai gầy guộc của cô, dùng lực nắm chặt như muốn bóp nát.

“Nói đi Ngọc Vân. Em nói cho tôi biết phải làm sao em mới tha thứ cho tôi.”

Miệng hắn nói mà đôi cánh tay dùng sức lắc mạnh làm cả người Ngọc Vân lung lay.

“Đúng! Từ lâu tôi đã muốn rời khỏi anh rồi. Hãy giải thoát cho tôi đi.”

Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, một lời nói sắc bén của cô như đã thừa nhận những lời hắn nói là đúng. Lúc này trái tim hắn thật đau đớn, cảm giác như bị bóp nghẹt.

Lời thú nhận của cô làm ruột gan hắn như bị đảo lộn, hắn biết mọi thứ đã không còn cách nào để cứu vãn.

Ngọc Vân nhìn sâu vào đôi mắt hắn, đáy mắt long lanh đong đầy nước mắt, rồi trực trào rơi xuống hai gò má, đôi mắt hắn vẫn đang nhìn cô tràn ngập bi thương.

Ngọc Vân không hiểu nổi tâm tình của bản thân mình, chẳng phải cô đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi sao. Sao mà hôm nay cô chẳng vui một chút nào. Đáng lẽ ra nhìn hắn bây giờ cô nên cười mới đúng vì cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận về mình những nỗi đau khổ mà cô phải chịu.

Ngọc Vân thật sợ hãi, trong con người cô bây giờ hình như đang tồn tại hai màu cảm xúc khác nhau,vừa muốn dứt khoát đi cho xong, vừa lại không đành lòng. Cô phải làm sao đây mới đúng.

“Hai tuần qua, có phải em cũng đang giả vờ, tỏ ra mình đang hạnh phúc.”

Hắn tiếp tục nói, mà tâm can như bị ai đó đục khoét. Hắn mở miệng nói tiếp:

“Em đang trả thù tôi. Mục đích của em chính là nhìn thấy tình cảnh của tôi bây giờ, có đúng không?”

Hắn buông cô ra, lùi ra xa vài bước.

Rồi hắn lại nở một nụ cười mỉa mai chính mình.

Cũng phải thôi, rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, là do hắn tự làm tự chịu trách ai được, có trách thì chỉ trách hắn ngu ngốc, không nhận ra cô ngay từ đầu.

“Anh nói đúng. Tôi chịu đựng đến ngày hôm nay là muốn đường đường chính chính mà rời khỏi đây, tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh đau khổ, ăn năn, tôi muốn anh phải hối hận, day dứt đến cùng cực.”

Nói như thế nhưng Ngọc Vân cũng chẳng dễ chịu chút nào. Từ đầu tới cuối cô không hề có ý định trả thù. Nhưng bây giờ cho dù cô muốn thanh minh thì cũng chẳng còn ý nghĩ gì. Thôi gì hãy để hắn chết tâm với cô đi, như vậy cô sẽ yên tâm mà rời đi.

“Tôi biết, em đã trải qua những tháng ngày đau khổ. Tôi cũng biết mọi chuyện đến nước này rồi, dù cho tôi có hèn mọn giữ em lại thì cũng không khiến em tình nguyện mà ở bên cạnh tôi.”

Đột nhiên hắn đi về phía cô, kéo cô vào lồng ngực rắn chắc, ôm chặt, hắn nói:

“Anh muốn ôm em lần cuối.”

Hắn nhắm mắt lại, từng giọt nước trong suốt chảy dài hai bên má. Bây giờ hắn mới cảm nhận được nỗi mất mát, đang dâng tràn vào trái tim. Cả đời này hắn đã mất cô thật rồi, hắn cũng biết từ nay không thể yêu thêm bất kì ai nữa.

“Ngọc Vân! Anh sẽ đợi em, dù phải đợi hết đời người, anh cũng sẽ đợi. Mặc kệ em ở đâu, ngày đêm anh sẽ nguyện cầu cho em được ấm êm hạnh phúc.

Tạm biệt em! bà xã.”

Một giọng nói ấm áp, thâm tình, chứa đựng một nỗi buồn vô hạn lại vang lên bên tai cô.


Ngọc Vân nghe thế, nước mắt tuôn rơi như dòng thác.

“Xin lỗi vì em đã không còn cảm giác yêu thương anh nửa. Nhưng nếu một ngày nào đó yêu thương quay về, cho dù vượt qua gian nan thử thách em sẽ trở về bên anh.”

Câu nói này cô chỉ biết nói thầm trong lòng, đây cũng là những lời thật lòng nhất của cô.

Hắn buông cô ra và nói:

“Em đi đi.”

Hắn quay mặt nơi khác, hắn không muốn cô nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của hắn.

“Thiên Phong! Anh hãy bảo trọng nhé.”

Hai người mỗi người quay đi một hướng, cả hai lệ chảy tuôn trào.

“Bà xã! Đừng bao giờ chúc anh hạnh phúc, vì em chính là niềm hạnh phúc của đời anh.”

Đó cũng chính là lời từ trong sâu thẳm tâm hồn mà Thiên Phong muốn nói với Ngọc Vân.

Bầu trời ban ngày bị mây đen che kín, từng tia chớp xẹt ngang trời rồi vụt tắt, những tán cây hai bên đường bị gió thổi nghiêng qua đổ lại.

Rồi cơn mưa ập đến bất chợt, kèm theo mưa giông, mưa bụi cùng với gió thổi hung hăng quất vào mặt, làm hai mắt Ngọc Vân nheo lại.

Bước chân Ngọc Vân vẫn đều đặn bước đi trên đường, cơn mưa càng ngày càng nặng hạt khiến người xe có mặt trên đường càng trở nên gấp gáp hơn. Thời tiết khắc nghiệt như này tìm một chiếc taxi e rằng rất khó khăn, nghĩ vậy bước chân Ngọc Vân cũng vì thế mà trở nên nhanh hơn.

Con đường từ đây đến ga tàu, tuy gần mà xa, bước chân nhỏ bé của Ngọc Vân chắc phải mất gần nửa tiếng nữa mới có thể đến nơi.

Người xe ngày một thưa dần. Cứ ngỡ cơn mưa đã vô tình làm Ngọc Vân trở nên đơn độc trên đường. Nhưng không, kể từ lúc cô bước chân ra khỏi biệt thự, thì Thiên Phong cũng thầm lặng bước theo sau.

Một người con gái đi trước, tiếp bước theo là một người đàn ông, với dáng vẻ chật vật, ánh mắt u sầu, dõi theo cô gái phía trước. Làm người đi đường đã bước qua còn phải tò mò mà ngoảnh đầu nhìn lại. Nhưng mọi sự chú ý đều đổ dồn về Thiên Phong, một chàng trai cao lớn, gương mặt tuấn tú với những đường nét như tuyệt phẩm,

miệng thì lẩm bẩm:

“Bà xã! Đừng rời khỏi anh.”

“Bà xã! Em đừng đi...”

Nhưng những câu nói ấy đã bị tiếng mưa lấn át. Cái mà người ta nhìn thấy chính là ánh mắt bi thương, đau lòng đến mức đôi chân như muốn ngã qụy, nhưng vẫn cố gắng mà bước đi, đôi mắt thì nhìn về phía trước.

Qua một lúc sau, khi Ngọc Vân đến ga tàu, thì mưa đã bắt đầu tạnh dần. Hôm nay cuối tuần những vị khách của chuyến tàu đến thành phố A ngày một nhiều hơn. Từng dòng người tụm năm tụm bảy chờ lên tàu.

Đến nơi, cái cảm giác đầu tiên của Ngọc Vân chính là cái lạnh đến thấu tận tâm can, bộ quần áo đang mặc ướt nhèm dính vào da thịt làm Ngọc Vân khó chịu.

Thiên Phong đứng nép đằng sau tấm bảng quảng cáo, âm thầm mà quan sát nhất cử nhất động của cô. Rồi đột nhiên chiếc loa, phát ra một thông báo dài:

“Chuyến tàu đến thành phố A còn năm phút nữa khởi hành, mời quý khách lên tàu.”

Giọng nói trong loa vừa dứt, thì cửa tàu mở ra, từng người một, nô nức bước vào.

Ngọc Vân là người bước lên sau cùng. Nhưng chân vừa chạm cửa thì có một lực đạo từ phía sau kéo cô lại.

“Ngọc Vân! Em đừng đi.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, làm Ngọc Vân sửng sốt.

“Anh... Anh đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói rõ rằng với anh rồi sao?”

Ngọc Vân quay đầu lại. Hoảng loạn mà giọng nói trở nên lắp bắp.

“Ngọc Vân em đừng đi được không. Anh xin em mà. đừng đi.”

Nhìn người đàn ông trước mặt, đầu tóc rũ rượi, dáng vẻ có chút mệt mỏi chật vật. Nhưng biểu hiện của hắn làm cho Ngọc Vân hoảng sợ. Ánh mắt của hắn như tia lửa. Hắn vừa nói rồi vừa nắm lấy cổ tay cô.

“Tôi không còn yêu anh nữa. Anh buông tôi ra. Tôi đau quá.”

Ngọc Vân cố gắng vùng vẫy thật mạnh. Nhưng hắn lại siết chặt lấy cổ tay cô không buông. Ngọc Vân đau đớn nhăn mày.


Hắn kéo cô đi về phía trước, hắn nói:

“Em phải đi về với anh.”

Hành động của hắn làm cô thấy hoang mang, khiến Ngọc Vân nhớ lại những lần bị hắn đánh cho thừa sống thiếu chết. Ngọc Vân dùng hết sức lực giãy giụa thật mãnh liệt.

Ngọc Vân thoát khỏi vòng tay của hắn, cô nhanh chóng kéo vali chạy vào khoang tàu.

Vừa đến nơi thì cô lại bị hắn nắm tóc kéo lại. Quá đớn Ngọc Vân hét lên:

“Cứu tôi với, cứu tôi.”

Nghe tiếng kêu cứu. Mọi người ở trong khoang tàu chạy ra.

Cảnh tượng người đàn ông nắm tóc lôi người phụ nữ. Làm họ cảm thấy bức xúc cùng phẫn nộ.

Một trong số những hành khách ấy, có những người đàn ông cao to bước ra,không nói câu nào liền ra tay đánh đắm túi bụi vào mặt ngực bụng của hắn, đến toé máu.

“Tao ghét nhất là loại đàn ông ra tay đánh phụ nữ.”

Một trong số những người đàn ông đó phẫn nộ lên tiếng. Rồi hùa nhau đánh hắn không thương tiếc. Lúc này lòng hắn chỉ nghĩ đến Ngọc Vân mà bản thân không chút kháng cự.

Hôm nay Dường như những người đàn ông ấy phẫn nộ đến cực điểm, Thiên Phong nằm sõng soài trên đất mà họ cũng không buông tha, chân cứ đạp liên tục vào ngực và bụng của hắn, đến khi mỏi chân mới chịu buông ra.

Đoàn tàu dần chuyển bánh, Ngọc Vân bước vào trong khoang tàu. Cô hoảng sợ đến cực điểm, cô đưa hai tay lên đầu bịt chặt đôi tai mình lại để không còn nghe thấy những âm thanh đau lòng ấy. Dường như những trận đòn roi đến thừa sống thiếu chết mà Thiên Phong đã ban cho cô nó đã ăn sâu vào trong xương máu, và trở thành một ký ức đen tối trong cuộc đời của cô, Ngọc Vân muốn quên đi nhưng nó vẫn cứ ám ảnh cô dai dẳng từ năm này qua tháng nọ khiến cô tổn thương. Cuối cùng cô nhận ra khoảng trống có thể lấp đầy bằng sự yêu thương nhưng tổn thương thì không bao giờ bù đắp được.

Những người đàn ông ấy cũng bước lên tàu, rồi cánh cửa tàu dần khép lại.

Thiên Phong nằm dưới đất, nhìn hắn có vẻ rất đau đớn. Quần áo trên người nhơ nhuốc, miệng thì không ngừng trào ra dòng máu đỏ tươi.

Thiên Phong ngóc đầu dậy. Dù cơ thể dần mất đi ý thức. Hắn vẫn cố gắng dùng đôi tay của mình nâng đỡ toàn thân, gắng gượng đứng dậy.

“Bà xã! Em đừng đi. Đừng bỏ anh một mình.”

Thiên Phong đi theo chiếc tàu đang dần chuyển bánh, đau đớn như có ai đó cắn xé ruột gan.

“Ngọc Vân. Em đừng đi... Đừng đi...em đừng đi.”

Hắn dùng sức lực cuối cùng còn lại chạy theo đoàn tàu ngày một nhanh dần.

Ngọc Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền từ phía sau. Cô lẳng lặng quay đầu nhìn lại, Thiên Phong vẫn gắng sức đuổi theo phía sau mặc cho khoảng cách ngày một xa dần.

Ngọc Vân lạnh lùng kéo rèm cửa như đang khép lại một đoạn tình cảm đau thương này.

Hắn sức lực dần cạn kiệt, ngã xuống mặt đường, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía xa xa, đôi tay nâng lên như muốn níu kéo trong vô vọng.

“Bà xã! Em đừng đi.”

Trước khi ngất lịm đi hắn chỉ kịp nói một câu, mà khiến người nào nghe thấy cũng thương cảm.

Thương cảm cho một người chồng lầm lỗi cố gắng dùng chân tình để níu kéo vợ yêu, nhưng tất cả chỉ là vô vọng.




Bình Luận (0)
Comment