Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1127

 

“Oal Anh ấy thật sự là thiên tài, đối với em thật tốt.”

 

“Muộn rồi, chị ngủ sớm đi! Em chơi trò chơi một lát.”

 

“Được, em chơi đi! Chị đi ngủ trước.” Kiều Nam liền thoát ra.

 

Hình Nhất Nặc tiếp tục chơi trò chơi, cô cũng không nghiện, chỉ chơi một chút để giúp cô thả lỏng tâm tình.

 

Trong một căn hộ không tính là lớn, Kiều Nam nằm trên giường, kéo xem lại ghi chép trò chuyện, cô ta nhìn chằm chằm một câu kia của Hình Nhất Nặc, trong tay Ôn Lương Diệu còn 2 bộ kịch bản đang chờ lên kế hoạch quay.

 

Hai bộ kịch bản này, mặc kệ là đề tài gì, nếu cô ta thật sự có thể nhận diễn vai nữa chính, cô ta nhất định sẽ bạo hồng.

 

Kiều Nam lại mở quyển kịch bản vừa được đưa đến tay cô ta, chủ đề nhỏ làm cô ta nhìn liền chướng mắt, thật không biết diễn cái này còn ý nghĩa gì.

 

Bất quá chính là trong những kịch bản nát, lại nhiều thêm một quyển mà thôi.

 

Không giống như Hình Nhất Nặc, mỗi bộ cô diễn đều là tuyệt phẩm, đều trở thành kinh điển, doanh thu phòng vé được đảm bảo, còn có thể khiến cô giành được danh tiếng vô cùng tốt.

 

Hiện tại, chỉ cần là phim của Hình Nhất Nặc đều có thể đảm bảo doanh thu phòng vé cao.

 

Kiều Nam cắn môi nghĩ đến lời nói hôm nay người đại diện nói với cô ta, bất cứ năng lực nào của cô ta cũng không kém hơn Hình Nhất Nặc, cô ta cũng đủ cố gắng.

 

Cô ta chỉ là không gặp được kịch bản tốt, không thể làm cô ta một lần liền nỏi tiếng.

 

Hiện tại người viết ra kịch bản tốt cũng có, nhưng mà làm sao tới lượt người ở tuyến hai như cô ta? Dù cho cô ta có đi casting, nhiều nhất cũng chỉ là một vai diễn tương đối trọng £ yếu.

 

Cô ta không muốn lại đóng những vai như vậy nữa, lâu dần, cô ta về sau ngay cả hào quang của nữ chính cũng không còn.

 

W Tuổi cô ta cũng không nhỏ nữa, 26 tuổi rồi, nếu như cô ta vẫn không được diễn một kịch bản tốt, đảo mắt cô ta liền 30 tuổi, ngay cả một vai nữ chính cũng không được nữa.

 

Trong mắt Kiều Nam lóe lên một chút dã tâm, cô ta thì thầm: “Nhất Nặc, đừng trách chị, đừng trách chị lợi dụng em, chị thật sự muốn nỗi tiếng giống em, chị muốn diễn kịch bản của Ôn Lương Diệu.”

 

Kiều Nam nói xong, cô ta ngồi dậy, đi đến bàn trang điểm, ngay ngốc nhìn gương mặt mình.

 

Cô ta thật sự cảm thấy bản thân trời sinh có mệnh của để đóng nữ chính, cô ta không thể cứ như vậy lãng phí thanh xuân của mình, cô ta phải đánh cược một phen.

 

Nếu thất bại, cũng chỉ trở thành người xa lạ với Hình Nhất Nặc, nhưng nếu cô ta thành công, cô ta liền trở thành người chiến thắng.

 

“Ôn Lương Diệu…” Trong đầu Kiều Nam hiện lên tất cả hiểu biết về anh trong hai năm qua.

 

Cùng với tính cách cùng sở thích của Ôn Lương Diệu. Anh thích ngồi yên nghe Hình Nhất Nặc nói, anh cũng thích cưỡi ngựa, thích đi đến những nơi có thể mang đến linh cảm cho anh.

 

Theo cô ta biết, ở trung tâm thành phố này còn có vài quán cà phê anh vô cùng yêu thích. Nếu cô ta có thể cùng anh gặp mặt thì tốt rồi.

 

Chính là vào thời điểm không có Hình Nhát Nặc.

 

Chỉ cần Hình Nhất Nặc không ở đó, cô ta liền có thể nắm chắc cơ hội trao đổi tình cảm cùng Ôn Lương Diệu. Kiều Nam giờ phút này, cô ta trừ bỏ muốn diễn kịch bản của Ôn Lương Diệu, cũng thật sự hy vọng có thể đoạt được tâm của Ôn Lương Diệu.

 

Được làm người yêu của một người đàn ông ôn nhu lại đẹp trai như vậy vậy thật sự là một loại may mắn.

 

Đối với nữ diễn viên mà nói, tiền cũng không phải quan trọng mà danh, mới là quan trọng nhất.

 

Phim của Ôn Lương Diệu, có thể mang đến cho một nữ diễn viên vinh quang tột đỉnh.

 

Sáng sớm.

 

Hình Nhất Nặc ở trong phòng tắm xem xét một chút, xấu hỗ nhìn gương, đã qua ngày thứ tư rồi.

 

Vẫn còn hai ngày nữa.

 

Sáng nay, Hình Nhất Nặc nhận được điện thoại của Tưởng Lam, gia đình họ chuẩn bị đi đến một ngôi chùa cỗ vô cùng nỗi tiếng dâng hương, nghe nói vô cùng linh nghiệm.

 

Tưởng Lam hy vọng cô cũng đi.

 

Hình Nhất Nặc đương nhiên cũng muốn cùng Ôn Lương Diệu đi. Ôn Lương Diệu nghe xong, liền biết đây là hoạt động của người nhà họ, anh gần đây thường xuyên đến Hình gia, loại hoạt động này thích hợp để cả nhà cùng tham dự.

 

“Nhất Nặc, em cùng ba mẹ em và mọi người đi đi! Anh hoàn thành công việc trong tay trước đã.” Ôn Lương Diệu dỗ dành cô.

 

“Thật sự không đi cùng em sao?” Hình Nhất Nặc chớp mắt.

Bình Luận (0)
Comment