Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1157

Chương 1157:

 

Cô nghiêng đầu quét về phía cửa, muốn để kẻ to gan này biết, cô không phải người hắn muốn nhìn là nhìn.

 

: Nhưng khi cô vừa nhìn, thứ mà ánh mắt cô chạm tới, là anh mắt thâm tình đã lâu không thấy.

 

Chiếc bút trong tay Kỷ An Tâm vì mắt đi sự khống chế mà rơi xuống đất, cô cắn răng, nghiêng đầu quay đi.

 

Sao lại là anh.

 

Cô nói với nhân viên: “Tan họp.”

 

Noi xong, Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, nắm lấy tài liệu đẩy cửa ra ngoài.

 

Hoắc Kỳ Ngang thấy cô đi ra, ánh mắt liền dính theo cô, nhưng khi Kỷ An Tâm ra ngoài, chỉ nỗi giận với trợ lý: “Tìm xem là ai tùy tiện cho người đi vào đây đây, tra ra được lập tức xử người đó cho tôi.”

 

Mà người tùy tiện đứng trước mặt cô đây, cô lại làm như không thấy.

 

Kỷ An Tâm muốn trở về phòng làm việc, một bàn tay vô cùng vội vàng giữ cô lại: “An Tâm, cho anh nói với em vài câu.”

 

“Buông ra.” Ánh mắt Kỷ An Tâm lạnh lùng, nhìn người đàn ông không mời mà tới này.

 

“Em biết anh sẽ không buông mà.” Hoắc Kỳ Ngang nhíu mi, không buông.

 

“Anh đừng tưởng với thân phận này, tôi lại không dám cho ộ hs người mời anh ra ngoài.” Kỷ An Tâm căn răng, vẫn không nói thẳng ra thân phận của anh, tránh cho người trong phòng làm việc đều biết.

 

“Anh nói xong sẽ đi.”

 

Kỷ An Tâm dùng sức giãy giụa, nhìn bốn phía là nhân viên đang chờ xem náo nhiệt, cô đành đi về phía phòng làm việc, người đàn ông phía sau cô tựa hồ như đã hiểu, cô đã cho anh cơ hội.

 

Anh bước theo cô.

 

Khi anh đi vào, Kỷ An Tâm đóng mạnh cửa, rằm một tiếng, biểu thị tâm trạng tồi tệ của cô.

 

Nhân viên bên ngoài còn muốn xem náo nhiệt vội vã vùi đầu vào làm việc, náo nhiệt kiểu này không phải ai muốn góp vui cũng được.

 

Nếu như để Kỷ An Tâm biết, ắt không phải chỉ đùa hai câu là qua chuyện.

 

Có điều, người đàn ông cao lớn đẹp trai này là ai? Có quan hệ thế nào với Kỷ tổng?

 

Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô, tràn đầy vẻ tự trách: “Anh tới xin lỗi em.”

 

Kỷ An Tâm cười nhạt: “Phiền phó tổng thống tới tận nơi xin lỗi tôi thế này, làm sao tôi nhận nỗi.”

 

“Anh là thật lòng.” Hoắc Kỳ Ngang ngưng mắt nhìn cô, hy vọng cô có thể thấy được sự chân tình thật lòng của anh.

 

Kỷ An Tâm ngồi vào ghê của mình, tự nhiên sinh ra một khí thế như bà chủ, cô chuyển động ghế, không ngần ngại: “Nếu anh chỉ đến để nói những lời này, tôi khuyên anh vẫn là về đi, tôi không muốn nghe.”

 

“Vậy anh phải làm gì em mới có thể tha thứ cho anh?” Hoắc Kỳ Ngang muốn có được một câu trả lời.

 

“Cả đời này cũng khỏi gặp lại đi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, chỉ có như vậy, mắt không thấy lòng không hận.”

 

“Em ghét anh đến như vậy? Hận anh như vậy?”Hô hấp của Hoắc Kỳ Ngang cứng lại, trên mặt hiện vẻ thống khổ.

 

“Phải.”

 

“Đứa bé lần trước em đón là con gái em?”

 

“Không sai.”

 

“Vừa tròn bốn tuổi, là con của em với ai?” Nét thống khổ trên mặt anh hiện càng rõ ràng.

 

“Liên quan gì đến anh?” Kỷ An Tâm cười nhạt, cô đứng lên nói: “Con gái tôi và người đàn ông khác, ngài phó tổng thống này, trên thế giới này, đâu phải chỉ có anh mới là đàn ông!”

 

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang xet qua tia đau đớn, anh cắn răng, đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay cô: “Ngày sinh của đứa trẻ vừa vặn vào lúc anh rời đi hai tháng, khi đó em đã quen ai?”

 

Kỷ An Tâm tức giận thoát khỏi tay anh: “Quen ai cũng không liên quan đến anh, giữa chúng ta đã vạch rõ quan hệ, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, anh cứ làm phó tổng thống của anh đi, tôi là phó tổng của tôi, không liên quan gì đến nhau hết.”

 

Những lời nói này vô cùng cay đắng, nội tâm Hoắc Kỳ Ngang không tiếng động nào cắm vào vài con dao.

Bình Luận (0)
Comment