Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1195

Kỷ An Tâm không nỡ làm con gái thất vọng nên đứng dậy đi tới, thì ra là cô giáo bịt mắt của ba, sau đó, dưới sự hướng dẫn của con, ba sẽ tìm tới mẹ đang đứng ở phía đối diện, cho đến khi tìm thấy mới thôi.

 

Đây cũng là một trò chơi rất vui và được mọi người hưởng ứng.

 

Trầm Duệ bị bịt mắt, trong khi Kỷ An Tâm và một số bà mẹ đứng cách họ mười mét.

 

: Do không gian có hạn, Kỷ An Tâm đang đứng cách Hoặc Kỳ Ngang chỉ vài bước chân.

 

Cô cảm thấy ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang lại nhìn qua, cô sắp xếp lại biểu cảm của mình, không nhìn anh.

 

Ở phía đối diện, sau tiếng hô bắt đầu của cô giáo, cô bé đã hướng dẫn Trầm Duệ một cách rất cần thận và kiên nhẫn: “Chú Trầm, đi về phía trước, đi về phía trước, nhanh lên, mami đang ở phía đối diện.”

 

Khóe miệng Trầm Duệ nở nụ cười, anh vươn tay lần mò về phía trước, theo tiếng hét của cô bé, từng bước một tiến về phía trước.

 

Dù bị bịt mắt, nhưng từ tận đáy lòng, anh vẫn mong chờ điều gì đó.

 

Đứa nhỏ rất thông minh, chỉ đứng trước anh mấy bước, vừa nhảy vừa gào la để anh đi theo tiếng hô của nó.

 

Cuối cùng, sau vài phút, Trầm Duệ là người đầu tiên tới trước mặt Kỷ An Tâm.

 

Trong không khí ngửi thấy mùi thơm nhẹ quyến rũ của Kỷ An Tâm, anh đột nhiên đưa tay ra, ôm chặt Kỷ An Tâm, Kỷ An Tâm không ngờ rằng Trầm Duệ sẽ nhân cơ hội này để cho cô một cái ôm nồng nhiệt như vậy, người cô sững lại một chút.

 

Trầm Duệ không có tháo bỏ khăn bịt mắt, liền lợi dụng cơ hội này ôm chặt lầy eo của Kỷ An Tâm, nhẹ nhàng tựa lên vai cô cười: “Anh đã tìm được em.”

 

Cô bé nghiêng đầu sang một bên, cũng rất vui.

 

Nhưng người đàn ông bên cạnh không thể ngồi yên, Hoắc Kỳ Ngang trong lòng vô cùng không vui, thậm chí anh còn muốn đứng dậy tách đôi cặp đôi đang ôm nhau. Kỷ An Tâm cứ để Trầm Duệ ôm cô, ánh mắt của cô tình cờ chạm vào ánh mắt cáu kỉnh và khó chịu, cũng như bàn tay anh nắm chặt thành nắm đắm.

 

Cô cong môi cười, như thể đang khẳng định với anh về mối quan hệ của cô và Trầm Duệ.

 

Khi Trầm Duệ kéo khăn bịt mắt ra, Kỷ An Tâm không muốn anh nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang, cô đưa tay ra dắt anh lại chỗ ngôi, chỗ ngồi của họ vừa hay quay lưng lại với Hoắc Kỳ Ngang.

 

Hoắc Kỳ Ngang nghiền răng nghiền lợi, nhìn bóng lưng của cặp đôi kia, lòng như bị dao cắt, sự ghen tị bao trùm toàn thân.

 

Tiêu Huy cạnh đó đang trong cuộc thi kéo co, vừa nghĩ đến sự động viên của cậu mình, nào ngờ cậu lại không nhìn mình, rất thất vọng.

 

Sao cậu không nhìn nó! Nó sắp thắng rồi kia mài

 

Kỷ An Tâm không muốn tiếp tục nữa, trò chơi cũng sắp kết thúc, cô chào cô giáo một câu rồi đưa con gái và Tràm Duệ ra ngoài trước.

 

“Chơi vui không? “Trầm Duệ hỏi cô bé.

 

“Có ạ, rất vui, chú Trầm, chú thật là giỏi!” Cô nhóc Kỷ Hiểu Hiểu khen ngợi.

 

“Sau này có những hoạt động như vậy, đừng quên gọi chú nhé!” Trầm Duệ cười với cô bé.

 

“Vâng ạ!” Cô bé Kỷ Hiểu Hiểu đã nhớ.

 

Lúc này, điện thoại của Trầm Duệ vang lên, anh cầm lên xem qua rồi nói với Kỷ An Tâm: “Tôi đi nghe điện thoại.”

 

Trầm Duệ ở bên cạnh trả lời điện thoại, Kỷ An Tâm nghe thấy giọng điệu của anh có vẻ khá nghiêm túc, xem ra là việc quan trọng Khi Trầm Duệ bước tới, Kỷ An Tâm nói: “Công ty có chuyện gấp sao? Vậy anh đi trước đi!”

 

Trầm Duệ cũng phải mau trở về, anh gật đầu nói: “Được, vậy anh đi trước, liên lạc sau.”

 

“Được”

 

“Tạm biệt chú Trầm.”

 

“Tạm biệt.”

 

Trầm Duệ đi trước, Kỷ An Tâm dắt con gái vào trong xe, cô quay người sang hỏi: “Con muốn đi đâu?”

 

“Con muốn đi siêu thị mua búp bê.” Vẻ mặt cô bé mong chờ.

 

Kỷ An Tâm thấy phong độ của con bé hôm nay rất tốt, có thể thưởng cho cô bé: “Được, vậy chúng ta đi mua quà.”

 

“Yay! Con yêu mami rất nhiều.” Cô bé ôm mặt và hôn lên má cô.

 

Kỷ An Tâm mỉm cười hạnh phúc, có con gái, mọi lo lắng, phiền muộn sẽ vô tình tan biến.

Bình Luận (0)
Comment