Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1289

Lúc này, hai người đang xếp chồng đè lên nhau trên ghế sofa.

 

Kỷ An Tâm ở bên trên, Hoắc Kỳ Ngang ở bên dưới.

 

Khuôn mặt của hai người kề gần đến mức hơi thở như hoà quyện vào nhau. Kỷ An Tâm nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng đẩy người đàn ông ra để đứng dậy, thế nhưng, cánh tay rắn chắc của người đàn ông đã độc đoán vòng lấy eo cô.

 

“Đây là do em chủ động đấy nhé. “Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng lên tiếng.

 

“Không phải tôi cố ý. “Kỷ An Tâm gấp gáp giải thích.

 

Hoắc Kỳ Ngang trong mắt hiện lên ý cười nói: “Nhưng mà anh thích.”

 

“Anh buông tôi ra.” Kỷ An Tâm thấp giọng kêu, cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay anh.

 

Nhưng mà, cánh tay của đàn ông, với sức lực yếu ớt của cô thì không thể nào lay động được. Cô có chút vô lực, thấp giọng cầu xin: “Hoắc Kỳ Ngang, buông tay ra.”

 

Hoắc Kỳ Ngang không muốn buông ra, cũng không đành buông ra, ánh mắt anh cứ cách sát như vậy nhìn cô.

 

Mặc dù đã có quần áo ngăn cách, nhưng Kỷ An Tâm vẫn có thể cảm giác được gì đó. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đột nhiên đỏ bừng, khó chịu nói: “Hoắc Kỳ Ngang, anh mau buông tôi ra!”

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng không biết làm sao, người phụ nữ này có thể dễ dàng khiến anh sinh ra phản ứng, vì vậy anh chỉ có thể buông cô ra.

 

Kỷ An Tâm đứng dậy khỏi lòng anh, vội vàng chỉnh đốn lại quần áo, sau đó cầm túi xách muốn rời đi.

 

“Trên đường lái xe chậm một chút, về đến nhà thì gọi cho anh.”

 

Người đàn ông phía sau thấp giọng nói Kỷ An Tâm cầm túi bỏ đi mà không đáp lại.

 

Hoắc Kỳ Ngang bước đến bên cửa, nhìn thấy xe của cô lái ra ngoài, anh khẽ thở dài.

 

Có điều, đêm nay là một đêm tuyệt vời hiếm hoi đối với anh.

 

Xe Kỷ An Tâm lái rất chậm, bởi vì đầu óc cô bây giờ còn chưa tỉnh táo hẳn. Chuyện tối nay tiếp xúc với người đàn ông này, thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

 

Cô cho rằng mình có thể duy trì quan hệ bạn bè với anh ta, nhưng cô không ngờ rằng mình hoàn toàn không thể duy trì mối quan hệ thuần khiết với người đàn ông này. Bởi vì ánh mắt của người đàn ông này giống như một con sói, luôn đầy ý muốn xâm chiếm.

 

Kỷ An Tâm trở về nhà liền nhìn thấy con gái mình mặc một bộ đồ ngủ màu hồng đáng yêu nhảy nhót quanh phòng, dễ thương chết đi được. Kỷ An Tâm ôm lấy cô bé, hôn cô vài cái.

 

“Mami ơi, con có thơm không?” Cô bé áp má lên mặt cô, muốn được khen ngợi.

 

“Ừm! Con thật thơm. “Kỷ An Tâm cười khen ngợi cô.

 

Cô bé vui vẻ cười cong mắt. Cô bé tắm xong rất thích được khen thơm.

 

Kỷ An Tâm tắm xong đi ra, thay một bộ đồ ngủ, sau đó nói chuyện với mẹ. Nghe mẹ nói mẹ vừa làm quen được thêm mấy người bạn mới ở gần đây, còn có thể ra ngoài đó tám chuyện, nghe ngóng ít tin tức.

 

“Kỷ An Tâm, nghe nói toà nhà bên cạnh có một cô gái đã từng li hôn. Mẹ nghe nói cô ấy sắp kết hôn rồi. Hoàn cảnh của con với cô ấy cũng không khác nhau mấy, con cũng nên cân nhắc lại việc này xem xem.”

 

Kỷ An Tâm cười xử lý xong: “Mẹ, đây không phải là vấn đề con có cân nhắc hay không, mà là hiện tại con không có tâm trạng này.

 

– “Con nói kiểu gì vậy? Chẳng lẽ trong lòng con vẫn còn Hoắc Kỳ Ngang đó sao? Người ta bây giò là phó tổng thống rồi, chưa chắc sẽ để ý đến con đâu.” Theo giọng điệu của mẹ Kỷ, bà hoàn toàn không đồng ý với việc con gái mình nhai lại cỏ cũ(“).

 

(*) Nhai lại cỏ cũ: ý nói nối lại với người cũ Ánh mắt Kỷ An Tâm có chút đò đẫn: “Mẹ, mẹ đừng nói chuyện này nữa được không?”

 

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, vậy nói về Trầm Duệ thì sao?”

 

“Trầm Duệ rất tốt, nhưng con không có loại tình cảm ở phương diện kia với anh ấy. Nếu không, 5 năm qua, con sẽ không để anh ấy chờ đợi đến bây giờ.”

 

Mẹ Kỷ cạn lời, Kỷ An Tâm dẫn đề tài nói chuyện này đến ngỏ cụt rồi.

 

Kỷ An Tâm đưa con gái về phòng đi ngủ. Ngày mai lại là một ngày mới, bây giờ tình hình công ty cũng không tốt lắm, tuy nhàn rỗi nhưng trong lòng cô vẫn như cũ không ngừng cố gắng.

 

Sáng sớm, Hoắc Kỳ Ngang nhận được điện thoại của chị, bảo anh buổi tối về nhà ăn bữa cơm.

 

Hoắc Kỳ Ngang đồng ý, nhưng anh vẫn không quá muốn trở về. Vì anh đoán rằng nếu quay về anh sẽ lại cãi vã với ba mình, anh cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc sống như vậy.

Bình Luận (0)
Comment