Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1310

“Là tai nạn ngoài ý muốn, ban đầu vệ sĩ cứu được cô ấy, định đưa cô ấy đi thì ai biết một nữ võ sĩ bắt ngờ xuất hiện phía sau cửa sổ, tóm lấy mắt cá chân của Kỷ tiểu thư, kéo cô ấy từ lầu 2 rơi xuống.”

 

_ Vừa nghe thấy vậy, trái tim của Hoắc Kỳ Ngang như muốn vọt ra khỏi lồng ngực: “Cô ấy rơi từ lầu 2 xuống sao?”

 

Lý Thuy vội vàng trần an anh: “Cơ thể của Kỷ tiểu thư đã được một cái dù đỡ lấy, cũng giảm bớt phần nào nguy hiểm. Chỉ là khi cô ấy rơi xuống đất thì xương đầu gối chân phải bị gãy.

 

Hiện cô ấy đang ở bệnh viện để bó bột. Ngài có muốn qua xem cô ấy không?”

 

“Bệnh viện nào, tôi lập tức đến ngay.” Hoắc Kỳ Ngang vội vàng nói.

 

Lý Thuy nói cho anh biết địa chỉ của bệnh viện. Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang lập chạy đến bệnh viện đó. Lúc này, Kỷ An Tâm đang ngồi trên giường bệnh, trên trán của cô được quấn một lớp băng gạc, chân phải mảnh khảnh của cô giờ đã bị bó bột, treo ngược lên. Nỗi đau khi bị gãy xương thì không cần miêu tả nhiều, bây giờ cô nghĩ lại vẫn cảm thấy chảy mồ hôi hột, vừa rồi cơn đau ấy khiến cô như muốn ngắt đi vậy.

 

Thậm chí, cái chân này của cô phải ít nhất một tháng nữa mới có thể lành lại được, vả lại, trong vòng một năm, cô phải tạm thời nói lời tạm biệt với giày cao gót.

 

Kỷ An Tâm ngửa mặt lên trời, cảm thấy buồn bực chết đi được.

 

Nhưng mà dù sao thì lần này cô bị bắt cóc cũng đã xem như biến nguy thành an rồi, chỉ là chịu chút tội này, cũng đã đủ rồi.

 

Nửa giờ sau, Kỷ An Tâm đang đọc tin tức bằng điện thoại thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn vội vàng bước vào.

 

Là Hoắc Kỳ Ngang.

 

Nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh, trên người mặc áo bệnh nhân, trán quấn băng gạc, một chân còn đang được treo ngược lên, ánh mắt anh đầy xót xa.

 

“An Tâm, em sao rồi?” Hoắc Kỳ Ngang cúi người xuống, khuôn mặt anh tuấn của anh đầy lo lắng nhìn cô.

 

Kỷ An Tâm ngẳng đầu nhòn anh một cái: “Thì vậy đây, còn có thể sao nữa?”

 

“Xin lỗi, tất cả đều là do anh, là lỗi của anh.” Hoắc Kỳ Ngang tự trách bản thân, hận không thể tự đấm cho mình một cái.

 

Kỷ An Tâm thở dài: “Thôi bỏ đi, chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra, chỉ cần chúng ta đều không sao là được, đến Trầm Duệ cũng bị liên luy cả rồi.”

 

: “Trầm Duệ ở bên kia đã được chắc chắn là anh ta chỉ uống phải thuốc mê, bây giờ đã không sao rồi.” Hoắc Kỳ Ngang an ủi cô nói. Nhìn cái chân đang được treo trên cao của cô, anh trầm giọng hỏi: “Có đau không?”

 

“Đau chết đi được. “Kỷ An Tâm không muốn nói dối, cô thật sự rất đau.

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe xong, lập tức vươn tay nắm lấy tay cô: “Đều trách anh, hại em phải chịu khổ như vậy.”

 

Kỷ An Tâm đã nghe Lý Thuy nói, mặc dù không trực tiếp cứu cô nhưng cũng anh cũng đã cố gắng hết sức. Về việc cô bị ngã xuống lầu, chỉ có thể nói là do cô không may mà thôi.

 

Kỷ An Tâm nghe thấy anh tự trách như vậy cũng không còn cảm thấy quá đau nữa: “Bỏ đi, anh hứa với em một điều trước đã.” Kỷ An Tâm nói với anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngay lập tức tiền đến gần cô: “Ừm, em nói đi.”

 

“Đừng nói với ba mẹ chuyện em bị thương, còn nữa, em bị thương rồi nên anh phải chăm sóc cho em. “Kỷ An Tâm ra yêu cầu với anh.

 

Đôi mắt Hoắc Kỳ Ngang lóe lên vẻ trìu mến, anh nắm lấy tay cô: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ chăm sóc cho em cả đời.”

 

“Được, em phải ở lại viện một tuần, sau một tuần, em không muốn ba mẹ phiền lòng chăm sóc nên em sẽ dọn về nhà anh ở, anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc em. Nhân tiện em cũng sẽ đem theo con gái sang, anh cũng phải chăm sóc cho nó.”

 

Lần bị ngã này của Kỷ An Tâm khiến cô hiểu ra được vài chuyện. Bởi vì ngay giây phút bị rơi ra ngoài cửa sổ đó, cô thật sự là nếm được sự đáng sợ của cái chết, cô tưởng mình sẽ ngã vỡ não nữa, thế nhưng ông trời lại ban thêm cho cô một cơ hội sống.

 

Cô cảm thấy cả đời này cô không thể phụ lòng anh nữa, nếu như trong lòng cô đã chọn lựa tha thứ cho người đàn ông này, vậy thì cô có thể thử bắt đầu lại từ đầu với anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe thấy những lời này đã ngây ngẩn cả người, anh nhìn cô đầy kích động nói: “Được, anh sẵn sàng chăm sóc em và Hiểu Hiểu.”

 

Kỷ An Tâm nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của anh, cô vẫn có chút không thoải mái, nghiêng mặt đi nói: “Một tuần nữa đi đón ba mẹ em về!”

 

“Em yên tâm, bọn họ ở bên đó rất an toàn, hơn nữa, anh hoàn toàn xem họ như người nhà mà đối đãi, vài ngày nữa anh sẽ đến thăm họ.” Hoắc Kỳ Ngang an ủi cô.

 

Kỷ An Tâm đương nhiên tin tưởng anh, cô ngắng đầu nhìn anh: “Vậy còn chuyện của anh thì sao? Khi nào thì anh xử lí xong?

Bình Luận (0)
Comment