Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1318

Tâm trạng Hoắc Kỳ Ngang tốt đến mức muốn bùng nỏ, anh lập tức nắm chặt nắm tay, kích động lẫm bẩm: “Là con của anh, Hiểu Hiểu là con gái của anh, tại sao anh không phát hiện ra sớm hơn?”

 

Kỷ An Tâm nhìn vẻ mặt của anh, cô biết anh sẽ vui vẻ như vậy, nhưng anh không trách cô tí nào sao?

 

“Anh không trách em đã giấu anh sao?” Kỷ An Tâm hỏi.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức lắc đầu, trong mắt không có một tia trách cứ mà là cảm kích cùng xót xa, anh ôm chặt cô vào lòng: “Em nên nói cho anh biết sớm hơn để anh cùng em chăm sóc con. Còn hơn là để em một mình chịu đựng nhiều như vậy.”

 

Kỷ An Tâm đỏ hoe mắt, nước mắt cô tuôn rơi. Trong những năm này, cô quả thực đã phải chịu đựng rất nhiều. Ai lại muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, chuyện gì cũng phải tự lo cơ chứ. Nếu có một bờ vai vững chải để cô dựa vào nghỉ ngơi một chút, vậy thì cô cũng muốn nghỉ ngơi.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhẹ nhàng vươn tay lau nước mắt cho cô. Kỷ An Tâm cũng tự mình lau đi, hiện tại cô không được tự nhiên khi bộc lộ quá nhiều cảm xúc như vậy.

 

“Được rồi, đi đón con gái của anh đi! Từ nay, con bé có thể sống chung với anh rồi.” Kỷ An Tâm đầy anh ra.

 

Hoắc Kỳ Ngang cúi đầu âu yếm hôn nhẹ lên tóc cô: “Được, anh đi đón con gái của chúng ta về nhà. Anh sẽ kêu Lý Thuy mua đồ ăn sáng cho em, trưa anh sẽ về.”

 

“Ừ! Anh mau đi đi!” Kỷ An Tâm gật đầu. Bây giờ, cô rất muốn gặp con gái mình, bởi vì xa cách quá lâu rồi, cô nhớ con bé chết được.

 

Hơn nữa, con gái không phải lúc nào cũng muốn có ba sao?

 

Bây giờ, ba cô bé sẽ luôn ở bên cạnh.

 

Cô bé nhất định sẽ rất hạnh phúc.

 

Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đã sớm khởi hành. Lý Thụy mang cho Kỷ An Tâm một bữa sáng bỗ dưỡng. Kỷ An Tâm ngồi trên ghế sô pha và xem lại những bức ảnh trước đây, khi trước, cô không dám động tới những ký ức đó, lúc này lại như sóng biển ào về, những kỷ niệm vui vẻ, ngọt ngào, hạnh phúc ấy cứ ào ạt như thủy triều.

 

Đằng sau một bức ảnh là quá khứ ngọt ngào của họ. Nhìn chính mình trong bức ảnh, Kỷ An Tâm thực sự muốn quay về quá khứ một lần nữa, một người con gái ngây thơ có thể có cả thế giới chỉ bằng tình yêu.

 

Bây giờ, cô vẫn là cô, nhưng cô vẫn thích cô của bây giờ hơn.

 

Hoắc Kỳ Ngang xuất hiện ở căn cứ, cả quãng đường, trong lòng hưng phấn, muốn lập tức tới gặp con gái.

 

Trong vườn ở căn cứ có một đống đá, lúc này anh vừa đi vào, liền nhìn thấy một bóng người ngồi xỗm ở đống đá nhỏ, đang nghiêm túc chất đống đá ở đó, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nói non nớt.

 

Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang kích động đến không kìm được, muốn ôm ngay cô nhóc này vào lòng, đây là máu mủ của anh, đây là con của anh, trong lòng anh tự hào biết bao.

 

Hoáắc Kỳ Ngang ngồi xổm xuống, ở bên cạnh đứa nhỏ, nhìn mặt cô bé, cuối cùng muốn cho mình một cú đấm, đứa bé này trông rất giống anh! Vậy mà anh mãi không nhận ra.

 

“Ơ, chú đẹp trai, sao chú lại ở đây.” Cô bé ngắng đầu lên nhìn anh và hỏi một cách hào hứng.

 

Chú đẹp trai? Hoắc Kỳ Ngang không khỏi cười khổ, anh duỗi tay ôm cô bé vào lòng: “Hiểu Hiểu, chú không phải là chú của con.”

 

Cô bé chớp chớp đôi mắt to suy nghĩ miên man: “Vậy thì cháu nên gọi chú là gì!”

 

“Con nên gọi là ba.” Hoắc Kỳ Ngang trả lời cô bằng một giọng trầm và nghiêm túc.

 

Cô bé lớn lên ở nước ngoài, cô bé gọi ba là daddy. Cô bé mở to mắt nhìn Hoắc Kỳ Ngang kích động, có chút sợ hãi, nhưng lại tràn đầy mong đợi.

 

“Chú là daddy của cháu ạ?”

 

“Đúng vậy, chú là daddy của con.” Hoắc Kỳ Ngang gật đầu, tự tin trả lời cô bé.

 

Cô bé lập tức nhảy dựng lên, đôi mắt to đen láy kinh ngạc nhìn anh: “Daddy thật là daddy của con sao?”

 

Hoắc Kỳ Ngang rất chắc chắn gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Ya! Con có daddy rồi, cuối cùng con cũng có daddy.” Cô bé vui vẻ chạy vong vòng tại chỗ.

 

Sợ cô bé bị ngã, Hoắc Kỳ Ngang lập tức ôm chặt lấy cô bé đang quay cuồng trong tay, nóng lòng hôn lên má bầu bĩnh của cô bé, rồi ôm lấy cô bé như bảo bối.

 

Lúc này ba mẹ Kỷ An Tâm đi tới, họ vừa nhìn tháy, nghe thấy, thế này có vẻ là con gái đã nói cho anh rồi.

 

“Xem ra An Tâm đã nghĩ thông rồi.” Mẹ Kỷ thở dài.

 

Mặc dù hồi đó mẹ Kỷ đã rất hận gia Hoắc gia, nhưng khi nhìn thấy cháu gái trước mặt ba ruột của nó, trông rất hạnh phúc, bà lại mềm lòng.

 

“Bác trai, bác gái, cháu tới đón hai người về nhân tiện đón Hiểu Hiểu về với An Tâm.” Hoắc Kỳ Ngang nói, cũng vô cùng cảm kích nói tiếp: ‘Cảm ơn hai bác đã chăm sóc Hiểu Hiểu rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment