Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1457

Ánh nắng chiều đúng là rất đẹp. Giờ phút này ánh sáng mờ nhạt đan xen lấp lánh chiếu vào trong sân, chiều lên trên người cô, phảng phất có một tia ấm áp, cùng gương mặt căng tràn xinh đẹp của cô, khiến người ta rất… muốn cắn một cái lên gương mặt mềm mại của cô. Muốn xem thử gương mặt căng tràn như lòng trắng trứng này có mềm mại như trong tưởng tượng của anh không.

 

Kiều Mộ Trạch nghĩ đến điều gì đó, xoay người đi, lấy một túi đồ ăn từ đằng sau, đây là đồ trợ lý của anh xử lý sạch để anh đem về.

 

“Tôi vào chuẩn bị bữa tối.” Kiều Mộ Trạch nói xong, nhắc túi đi vào.

 

Trang Noãn Noãn lập tức vô cùng băn khoăn, anh đi làm cả ngày, tối về còn nấu cơm cho cô, thật là ngại quá.

 

Lúc này cô cũng nên học chút khả năng nấu nước, sau này có thể nấu xong bữa tối chờ anh về.

 

Nghĩ vậy, Trang Noãn Noãn rất muốn ngày mai đi đăng kí lớp nấu ăn.

 

Trang Noãn Noãn đi vào phòng khách, trông thấy chiếc áo vest được cắt may riêng đặt trên ghế salon, trong phòng bếp có người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen đang cúi người bận rộn trên bàn bếp.

 

Trang Noãn Noãn thở dài một hơi, làm phiền anh thế này, cô nhất định sẽ ngại chết mát. Tầm bảy giờ tối, Kiều Mộ Trạch bê món ăn ra, bữa tối tinh tế còn phong phú, phối cùng món salat hoa quả tự tay anh làm, vô cùng dinh dưỡng.

 

Ngồi trên bàn ăn, Trang Noãn Noãn không khỏi nghĩ tới buổi sinh nhật tối ngày mai, cô không khỏi chủ động hỏi một câu: “Ngày mai sinh nhật Sơ Niệm, tôi nghe Sơ Niệm nói, anh trai cậu ấy đặt một gian phòng tiệc trong khách sạn của anh, anh có tham gia không?”

 

Lúc Kiều Mộ Trạch tan làm có nhận lời mời của Lam Thiên Hạo, lúc đó anh chưa đồng ý việc đi hay không, chỉ nói tới hôm đó rồi xem.

 

Nhưng Lam Sơ Niệm là người trong nhóm của cô, lại là chị em tốt với cô vì vậy cô nhất định sẽ đi.

 

Kiều Mộ Trạch trầm tư vài giây: “Xem tình hình thì nên đi.”

 

Trang Noãn Noãn mím môi nở nụ cười, hóa ra anh sẽ đi. Bỗng cô cảm thấy có chút hài lòng không tên.

 

Ăn xong Trang Noãn Noãn vẫn tự đưa bát đĩa vào trong phòng bếp. Cô xoay người suýt nữa va vào người đàn ông cũng cầm bát đĩa tiền vào, cô vội vàng cười một cái.

 

Kiều Mộ Trạch cũng vội dừng bước chân: “Cô đi nghỉ đi, chỗ này để tôi.”

 

“Được.” Trang Noãn Noãn đỏ mặt nói, cô là con gái, trông thấy anh một mình làm việc, cô thật rất xấu hồ.

 

Trang Noãn Noãn vào phòng, hôm nay cô bắt đầu viết bài hát mới, muốn nhân lúc tối tìm chút linh cảm. Ngồi trên ban công, : nhìn bầu trời đầy sao, cô đỡ cằm, thư giãn đầu óc.

 

Một lát, ca từ vẫn chưa nghĩ xong, cảm giác có một dòng nước 4 ` kì đc} :Á ˆ ~. . 3 ^ âm trào ra ở dưới bụng, khiên cô sợ hãi đứng hăn lên.

 

Cảm giác này thật thân quen, khiến cô căng thẳng. Mấy tháng nay vì chuyện biểu diễn áp lực của cô rất lớn, khiến cho việc sinh lí không đều.

 

Không ngờ trong tình huống cô không có chuẩn bị gì thì lại tới, Trang Noãn Noãn vào phòng tắm nhìn thử, đúng là có thật.

 

Trong đầu Trang Noãn Noãn lập tức nghĩ lại có thứ đó hay không. Nhưng nghĩ lại một lượt, cô lập tức xị mặt xuống, hết rồi, một miếng cũng không có.

 

Xong đời, lần này đi đâu mua đây? Xung quanh đây không phải khu nhà mà cứ xuống tầng thì có siêu thị, đây là khu biệt thự xa hoa, muốn ra ngoài là phải lái xe. Trang Noãn Noãn lấy một ít giấy để lót vào trước, sau đó cô bắt đầu nghĩ cách. Cách tốt nhất chỉ có một, lái xe ra siêu thị gần đó mua.

 

Nhưng mà kĩ thuật lái xe của cô vốn dĩ không ổn. Trang Noãn Noãn lập tức nghĩ tới một hi vọng, nói không chừng tối nay Kiều Mộ Trạch sẽ ra ngoài.

 

Trang Noãn Noãn không hề do dự đẩy cửa ra, vừa hay thấy trên cầu thang, người đàn ông đã xong việc đi lên tầng.

 

Lúc đối diện anh, Trang Noãn Noãn lập tức hỏi dò một câu: “Kiều thiếu gia, buổi tối anh ra ngoài không?”

 

Kiều Mộ Trạch híp mắt hỏi: “Có việc gì?”

 

“Nếu anh ra ngoài có thể đi nhờ xe của anh một chuyến không?

 

Tôi muốn mua ít đồ.” Nói xong, cô cảm giác có cơn sóng lớn ào tới, cảm giác đau đớn ở bụng dưới khiến cô lập tức che bụng lại một lát.

 

Kiều Mộ Trạch đã khéo léo trông thấy động tác này của cô, đồng thời cũng hiểu ra mục đích cô đi ra ngoài.

 

Kiều Mộ Trạch cúi đầu xem giờ trên đồng hồ, nói với cô gái ở trên cầu thang: “Mười phút sau, gửi ảnh của thứ cô muốn mua cho cô, tôi mua về cho.”

 

“Hả, thôi không cần phiền anh, tôi tự đi mua được.” Sao Trang Noãn Noãn lại mặt dày để anh đi mua thứ này được.

 

Đương nhiên cô không biết Kiều Mộ Trạch đã đoán ra cô định mua dì.

 

“Cô chắc chắn bây giờ cô ra ngoài được?” Kiều Mộ Trạch quay đầu nhìn cô, giọng điệu ám chỉ.

Bình Luận (0)
Comment