Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1591

Lam Sơ Niệm biết ngay là anh định véo mặt cô, lúc trước anh muốn véo cô, cô không có ý kiến, nhưng bây giờ thì khác.

 

Giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, loại hành vi này quá mờ ám đi.

 

“Không được! Anh không được véo nữa, mặt của em không phải thứ để anh véo.” Lam Sơ Niệm lập tức lui về phía sau một bước.

 

Lam Thiên Hạo có chút bực bội, cô nhóc này không nghe lời nữa rồi!

 

Anh lập tức vươn tay chọc tới, Lam Sơ Niệm trốn đi, Lam Thiên Hạo theo bản năng bước tới phía trước, Lam Sơ: Niệm không khỏi đỏ mặt sợ hãi, tránh sang một bên.

 

Lam Thiên Hạo duỗi tay đẩy cô vào bức tường bên cạnh, khi Lam Sơ Niệm dùng hai tay nhỏ bé đẩy anh ra, thì dễ dàng bị anh ngăn lại và đè lên tường.

 

Lúc này, cô đột nhiên ở trong trạng thái hoàn toàn bị anh kiểm soát.

 

Lam Thiên Hạo đắc ý nói: “Còn dám trồn không hả?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Sơ Niệm đỏ bừng lên nhìn anh, cô cắn môi đỏ mọng, xấu hổ không lên tiếng.

 

Lam Thiên Hạo lúc này mới nhận ra cô nhóc luôn hi hi ha ha trước kia bỗng trở nên rất yên tĩnh, hơn nữa, tại sao mặt của cô lại đỏ như vậy?

 

Lúc trước đùa giỡn như thế này, cô nào có xấu hỗ chứ! Đa số lần đều sẽ khúc khích cười.

 

Lúc này, tay của Lam Thiên Hạo nhanh chóng véo má của cô một chút, sau đó nhanh chóng buông tay ra, quay lưng lại, thở dài.

 

“Em sao vậy?” Lam Thiên Hạo quay lưng lại với cô hỏi.

 

Lam Sơ Niệm cắn môi, ngại ngùng, phiền muộn nói: “Em có sao đâu chứ?”

 

“Xem ra em đã lớn rồi, không thể đùa giỡn như thế này nữa, sau này anh sẽ không bắt nạt em nữa.” Lam Thiên Hạo nói xong đi về phía cửa.

 

Trong phòng, Lam Sơ Niệm lặng lẽ ngồi trên giường, nghĩ đến cảm giác vừa rồi bị anh áp ở đó, tim không khỏi đập thình thịch. Thật sự không còn như trước nữa rồi, tình cảm của cô đối với anh đã thay đồi.

 

Cô không còn coi anh như một người anh lớn nữa, mà là…

 

Lam Sơ Niệm cắn môi, đầu óc cô trống rỗng, cô nên làm sao đây?

 

Xem cách làm của ba mẹ thì bọn họ sẽ không tự mình nói cho cô biết sự thật về thân thế của mình, cô có thể chủ động nhắc đến không? Nếu làm như vậy, có phải cô sẽ doạ bọn họ sợ không?

 

Lam Sơ Niệm rất băn khuăn, cho dù cô có nói cho ba mẹ biết, vậy thì dường như cũng không thể thay đổi được quan hệ giữa cô và anh cả. Họ lớn lên như anh em ruột.

 

Lam Sơ Niệm thở dài, cảm thấy có chút bắt lực.

 

Lam Thiên Hạo sau khi trở về phòng, cũng đứng ngây người trên ban công. Là một người đàn ông, anh có rất nhiều việc muốn làm nhưng lại không dám làm. Đây là điều khiến anh buồn bực, chán nản nhát.

 

Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn vẫn luôn đợi anh trở lại. Cô ngồi trên sofa, không làm gì cả, chỉ ngơ ngác lắng nghe âm thanh bên ngoài.

 

Cuối cùng, vào lúc chín giờ rưỡi, cô nghe thấy tiếng xe thể thao quen thuộc. Cô nhoẻn miệng cười, cuối cùng anh cũng về rồi.

 

Trang Noãn Noãn mang giày vào, lao ra khỏi phòng khách.

 

Chiếc xe thể thao đậu vào trong gara, người đàn ông bước xuống từ ghế lái chính là Kiều Mộ Trạch.

 

Ngay khi Kiều Mộ Trạch vừa bước ra khỏi nhà để xe, liền nhìn thấy một bóng người đang lao nhanh về phía mình.

 

Anh vội vàng vươn tay ra đón lấy cô, trong lòng anh lúc này có thêm một thân thể trắng nõn mềm mại. Anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu, trái tim anh không thẻ giải thích được mà dâng lên một cảm giác thoả mãn.

 

Sáng sớm, bên ngoài sân bay.

 

Một hàng ba chiếc xe màu đen vô cùng có khí phách chiêm hết các vị trí, các vệ sĩ phía trước và phía sau xuống xe, mở ra cửa sau của chiếc xe ở giữa.

 

Một đôi chân thon dài đặt xuống, một thân hình cao gầy khom người bước ra khỏi xa.

 

“Hình tổng, còn hơn mười phút nữa nhị thiếu gia mới đi ra, chi bằng ngài lên xe nghỉ ngơi một chút đi!” Vệ sĩ lên tiếng nói.

 

“Không cần, đi đón nó thôi!” Khoé miệng Hình Liệt Hàn khẽ nhéch lên, đối với đứa em trai hơn một năm không gặp này, dù có phải đợi một chút thì cũng có sao đâu chứ?

Bình Luận (0)
Comment