Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1617

“Em đang làm gì vậy?” Kiều Mộ Trạch thấp giọng cười hỏi, lúc này, anh đang nằm trên giường, bắp chân còn đang treo lên, đầu quấn băng gạc, thê thảm hết sức. Nhưng giọng nói của anh vẫn mang đến cho người ta một cảm giác bình tĩnh và vững vàng.

 

“Đang phối nhạc, lần trước em đã viết hai bài hát, em định tự thử phối nhạc.” Trang Noãn Noãn cười đáp.

 

“Tối nay anh sẽ ở lại nhà, ngày mai anh có việc gấp, từ nhà tới thẳng công ty đi công tác, có thể phải một thời gian mới về nước, em ở nhà một mình ngoan nhé, không được đi đâu hết, néu có việc gì cần đều có thể tìm Dương Lệ, cô ấy sẽ thay em làm.”

 

“ƠI Anh phải đi bao lâu?” Trang Noãn Noãn tò mò, ngạc nhiên hỏi.

 

“Bên đó đã xảy ra một việc nghiêm trọng, có thể anh phải ở lại một tháng.” Kiều Mộ Trạch giả vờ với một giọng điệu nặng nè.

 

“Được, vậy anh đi đi! Em tự lo được, anh đừng lo lắng.”

 

Trang Noãn Noãn vội vàng đáp, sợ vì anh nhớ cô mà ảnh hưởng đến công việc.

 

“Tốt! Anh giải quyết công việc đã, em đi ngủ sớm đi, không được thức khuya.”

 

“Vâng! Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

 

“Được.” Kiều Mộ Trạch nói xong, cơn đau đầu lại bắt đầu, anh đưa tay đỡ trán, có gắng ổn định giọng nói: “Anh cúp máy đây.”

 

“Vâng.” Giọng nói dịu dàng của Trang Noãn Noãn truyền đến.

 

Kiều Mộ Trạch phát hiện, giọng nói của cô lọt vào tai anh, có thể làm anh bớt đau đầu, bá đạo nói: “Nói một câu em nhớ anh nào.”

 

Trang Noãn Noãn đầu dây bên kia rõ ràng là rất ngượng ngùng, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói vào micrô, “Em yêu anh.”

 

Không phải em nhớ anh, mà là em yêu anh.

 

Kiều Mộ Trạch vui tới mức muốn cười, nhưng cơ thể anh đau đớn rụt chân lại, anh thầm kêu lên: “Được rồi, anh cúp máy đây.”

 

Nói xong, anh cúp máy thật.

 

Sau khi Kiều Mộ Trạch đặt điện thoại xuống, nhịn một trận đau đầu, sau đó, lại gọi cho Dương Lệ, kêu cô lập tức triệu tập sáu vệ sĩ của anh, lập tức lái xe qua biệt thự của anh, thay nhau canh giữ, không cho ai được phép đến gần.

 

Anh lo Kiều Huy Dương loạn trí sẽ làm tổn thương Trang Noãn Noãn, có thể, ông ta cũng biết rất rõ, năm đó Trang Nghiêm Minh đã để lại một bản sao chứng cứ, vì vậy, đây mới là lý do tại sao ông ta nóng lòng muốn lấy mạng của Trang Noãn Noãn.

 

Khi Kiều Việt Dương và vợ bước vào, thấy anh nhắm mắt, lập tức vẻ lo lắng ngồi lại.

 

“Con sao vậy? Đau ở đâu?”

 

“Không sao!” Kiều Mộ Trạch mở mắt: “Ba mẹ, ngày mai làm thủ tục chuyển viện đi!”

 

“Được!” Kiều Việt Dương đồng ý.

 

Ngày mai họ sẽ đưa con trai tới bệnh viện tư nhân hàng đầu dưới tên tập đoàn công ty của họ, ở đó an toàn và cũng có hệ thống điều trị y tế tốt hơn.

 

Kiều Mộ Trạch cũng nghĩ, sau khi ở đó một tháng, khi anh lại xuất hiện trước mặt cô, anh sẽ giả vờ như vừa đi công tác nước ngoài về! Bằng cách đó, cô sẽ không biết tất cả những chuyện này.

 

Vì để có thể sớm gặp được cô, anh nhất định sẽ tích cực hợp tác điều trị.

 

Trang Noãn Noãn ngồi trên ban công phòng làm việc, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, cô có chút mệt mỏi, chống cằm nghĩ anh sẽ đi nước ngoài một tháng.

 

Anh còn chưa ra nước ngoài, mà cô đã bắt đầu nhớ anh, cô giờ không còn phủ nhận tình cảm của cô dành cho anh.

 

Chỉ là phần tình cảm này, liệu có kết quả không? Trang Noãn Noãn không dám nghĩ sâu về vấn đề này.

 

Nhưng nếu có thể ở bên cạnh anh ấy một ngày, thì được thêm một ngày! Chỉ cần anh chưa lập gia đình, cũng không có những mối quan hệ khác, cô không muốn rời xa anh.

 

Sau khi tới nơi, Lam Sơ Niệm lại ngủ say một giác nữa, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cô còn đấu tranh tinh thần trong giấc mơ, không biết có nên tỉnh lại không.

 

Cho đến khi cô chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt to trong veo của cô mở ra ngay lập tức, sau đó, cô phần khích vén chăn ra, mặc bộ đồ ngủ đi đến ban công khách sạn nhìn ra, một đất nước xa lạ với một khung cảnh tráng lệ được phản chiếu qua bức màn bóng.

 

Một đôi mắt tràn đầy sự thư thái và hạnh phúc, cô lập tức nghĩ đến anh trai vẫn đang ở trong phòng ngủ chính, cô cong miệng xấu hỏ.

 

Không biết anh ấy đã dậy chưa, cô quyết định trang điểm và mặc đồ thật đẹp, hôm nay sẽ đi mua sắm.

Bình Luận (0)
Comment