Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1660

Có phải họ của ba cô là Y?

 

“Được, chỉ cần bà thành thật thú nhận những gì đã xảy ra trong quá khứ, chúng tôi sẽ không đưa bà đến đồn cảnh sát.” Lam Thiên Hạo cũng không muốn bà sợ hãi, lỡ bà ta nói bừa thì lại là phản tác dụng.

 

Khi Trương Tú Quyên nghe thấy vậy, bà ta lập tức ngạc nhiên, nói: “Thật, hai người thực sự không đưa tôi đến đồn cảnh sát?”

 

“Tôi bây giờ chỉ muốn tìm lại ba mẹ ruột của tôi, bà chỉ cần cho tôi biết họ là ai, họ đang ở đâu? Tôi sẽ không làm khó dễ cho bà.” Lam Sơ Niệm nói với bà ta. Mặc dù cô ghét người phụ nữ này làm thay đổi vận mệnh của cô, nhưng số phận của cô cũng may mắn, gặp được người cũng yêu thương cô như ba mẹ ruột.

 

Trương Tú Quyên gật đầu: “Nhưng… hiện tại tôi phải đi làm, buổi chiều chúng ta nói chuyện được không?”

 

Lam Thiên Hạo không dám để bà ta đi, vì sợ rằng một khi bà ta đi sẽ không tìm lại được nữa.

 

“Tôi sẽ đưa cho bà mười vạn tệ, đủ để trả một năm tiền lương của bà. Bây giờ bà cùng chúng tôi đến một nơi yên tĩnh và kể cho chúng tôi nghe những gì đã xảy ra hồi đó.”

 

Lam Thiên Hạo nói với bà ta.

 

Trương Tú Quyên là người nghèo ở tầng lớp thấp, vừa nghe đến tiền, ánh mắt bà ta lập tức sáng lên: “Thật sao?

 

Các người thật sự sẽ cho tôi mười vạn tệ sao? Chỉ cần tôi nói cho các người biết chuyện đã xảy ra năm đó sao?”

 

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ cho bà tiền.” Lam Sơ Niệm gật đầu, chuyện tìm được ba mẹ quan trọng hơn bắt cứ thứ gì khác.

 

Trương Tú Quyên gật đầu liên tục, đặt chổi xuống rồi nói với họ: “Tôi sẽ đi theo hai người.”

 

Lam Thiên Hạo dắt Lam Sơ Niệm đi trước, Trương Tú Quyên đi theo phía sau họ. Lam Thiên Hạo cũng có thể nhìn ra người phụ nữ này rất ham tiền, chỉ cần có tiền hấp dẫn thì bà ta nhất định sẽ không rời đi.

 

Lam Thiên Hạo tìm một quán cà phê vắng khách gần đó, đưa bà ta vào. Trương Tú Quyên có chút thận trọng với loại nơi này, dù sao cả đời bà ta chưa bao giờ. đến được những nơi như này.

 

Sau khi ngồi xuống, gọi trà xong thì Trương Tú Quyên nói với Lam Thiên Hạo: “Khi nào các người đưa tiền cho tôi thì khi đó tôi mới nói cho các người biết.”

 

Lam Thiên Hạo cau mày, Lam Sơ Niệm có chút tức giận nói: “Bà còn dám đòi tiền sao? Chúng tôi cho bà tiền là đã rất rộng lượng rồi. Năm đó bà đã làm gì, chẳng lẽ bà không có chút lương tâm sao?” l Lam Thiên Hạo đưa tay rút điện thoại gọi cho trợ lý, bảo anh ta rút mười vạn tệ tiền mặt đem đến đây.

 

Trương Tú Quyên thấy họ thực sự sẽ đưa tiền cho bà, dưới ánh mắt tức giận của Lam Sơ Niệm, bà ta đành phải thú nhận.

 

“Y tiểu thư, thật sự rất xin lỗi cô, năm đó tôi hồ đồ quá mới làm ra chuyện như thế này. Tôi… tôi thực sự cần tiền rất gấp, chồng tôi không có năng lực, mà con trai tôi cần phải ăn cơm, nên tôi mới tàn nhẫn làm ra loại chuyện trái lương tâm này”

 

“Ba mẹ tôi tên là gì?” Lam Sơ Niệm gấp gáp hỏi.

 

“Ba cô tên là Y Cảnh Long, còn mẹ cô thì… tôi không rõ bà ấy tên gì. Năm đó, tôi chỉ làm bảo mẫu cho nhà cô được ba tháng, chỉ để chăm sóc cho đứa bé sơ sinh là cô.” Sau đó, Trương Tú Quyên nhìn cô gái vô cùng xinh đẹp trước mặt, trong lòng bà ta thực sự rất áy náy.

 

“Sau đó thì sao? Tại sao bà lại ôm tôi ra ngoài rồi ném tôi vào cô nhi viện?”

 

“Không phải… là người khác ôm cô ra ngoài. Cô bị một người khác trộm đem ra ngoài giao cho tôi, tôi chỉ ở ngoài vườn nhà cô tiếp ứng thôi. Sau khi người đó trộm ôm cô ra ngoài, thì bảo tôi… bảo tôi ném cô xuống một con sông gần đó…” Trương Tú Quyên nói xong, hai mắt đỏ ửng lên: “Con trai tôi cũng chỉ mới hai tuổi, sao tôi dám giết một đứa trẻ cơ chứ? Tôi biết gần nhà tôi có một cô nhi viện, vì vậy tôi đã vội vàng đưa cô đến đó!”

 

Hô hấp của Lam Sơ Niệm như nghẹn lại. Thì ra là như vậy sao?

 

“Ai là người đã ôm trộm tôi từ trong nhà ra?” Trong lòng Lam Sơ Niệm khó kiềm được tức giận.

 

“Là một bảo mẫu khác, bà ta chịu trách nhiệm dỗ cô ngủ, sau khi Y phu nhân sinh cô ra, sức khỏe vẫn luôn rất yếu, ban đêm không thể chăm sóc cho cô, vậy nên Y tiên sinh đã thuê tôi và một bảo mẫu khác chăm sóc cho cô. Tôi phụ trách ban ngày và bà ta phụ trách ban đêm.”

 

“Là ai đã sai khiến các người làm như vậy?” Lam Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.

 

“Là do một người mà chúng tôi không hề quen biết đã sai khiến chúng tôi, một người phụ nữ trẻ, đeo kín khẩu trang và đội mũ. Chúng tôi chỉ nhận tiền của cô ta mà làm việc, chúng tôi không hề biết cô ta trông như thế nào.” Trương Tú Quyên nhớ lại thời điểm đó. Lần đó, bà ta làm tắt cả chỉ để lấy được tiền, cả đời bà ta cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, cả năm mươi vạn tệ.

 

Lam Sơ Niệm nhắm mắt lại, cảm xúc suy sụp tột độ, quả nhiên ba mẹ ruột sẽ không bỏ rơi cô, nhưng sự thật càng khiến cô đau lòng hơn.

 

*Người đó muốn các người giết chết Y tiểu thư sao?” Lam Thiên Hạo hỏi rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment