Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1677

Trang Noãn Noãn ép mình ổn định lại cảm xúc, lúc này hai người đi vào phòng làm việc của đội trưởng của đồn cảnh sát, đội trưởng này nhận ra Kiều Mộ Trạch, đứng dậy đón tiếp: “Cậu Kiều, mời vào.”

 

Kiều Mộ Trạch và ông ấy bắt tay, sau khi ngồi xuống đội trưởng Trần Hâm liền cẩn trọng nói: “Vừa nãy chúng tôi nhận được tự thú của một nhân viên của công ty các cậu, đối với vụ án năm đó dùng khoản tiền công lớn của tập đoàn Kiều thị, gây ra vụ án về tính mạng người.”

 

Nói xong, đội trưởng nhìn Trang Noãn Noãn đáng tiếc nói: “Trang tiểu thư, đầu tiên tôi xin lỗi cô.”

 

“Đội trưởng, người giết hại ba mẹ tôi không chỉ là Lý Đạt, đằng sau còn có người khác can thiệp vào, xin các anh nhất định phải điều tra cho kĩ.” Trang Noãn Noãn bình tĩnh nói.

 

“Cô yên tâm, chúng tôi cực kì coi trọng vụ án này, nhất định sẽ cô găng điêu tra.”

 

“Trong tay chúng tôi cũng có một cuốn sổ kế toán năm đó bác Trang để lại, bên trong ghi lại nơi chú ấy dùng tiền công, có thể chứng minh năm đó chú ấy quả thực bị người ta uy hiếp tự sát.” Kiều Mộ Trạch nói.

 

“Rất tốt, bây giờ chúng tôi chỉ thiếu chứng cứ điều tra, có sự phối hợp của các cậu, phương hướng điều tra của vụ án này sẽ càng rõ ràng hơn.”

 

“Lý Đạt có phải nói hết tất cả rồi không?” Kiều Mộ Trạch hỏi nói.

 

“Vâng, Lý Đạt nói hết quá trình ép vợ chồng Trang Nghiêm Minh tự sát như thế nào, và đối với khoản tiền đầu tư và cách rửa tiền.”

 

“Vậy ông ta có nhắc đến cấp trên Kiều Huy Dương của ông ta không.” Trang Noãn Noãn thầm nắm chặt tay thành nắm đắm hỏi nói.

 

Đội trưởng lắc đầu: “Lý Đạt nói tất cả đều là hành vi của một mình ông ta làm.”

 

“Một trợ lí như ông ta có bản lĩnh gì uy hiếp ba tôi giúp ông ta lấy tiền đầu tư của công ty nhiều như vậy chứ? Đằng sau chắc chắn còn có người nữa.” Trang Noãn Noãn không muốn để Kiều Huy Dương trốn thoát khỏi pháp chế của pháp luật.

 

Ánh mắt của Kiều Mộ Trạch hiện qua loại tâm tư nào đó, anh nói với đội trưởng: “Lý Đạt là nhân viên của tôi, tôi xin được gặp ông ta.”

 

Thân phận của Kiều Mộ Trạch muốn gặp Lý Đạt, cảnh sát tất nhiên không thể can thiệp, mặc dù bây giờ Lý Đạt tự thú rồi, nhưng công ty của Kiều Mộ Trạch là người bị hại lớn nhất của năm đó.

 

Đội trưởng gật đầu: “Được, tôi bây giờ đi sắp xếp, ông ấy đã bị nhốt trong phòng giam ở đằng sau, đợi chúng tôi lập án điều tra lại việc năm đó.”

 

Kiều Mộ Trạch an ủi nói với Trang Noãn Noãn: “Noãn Noãn em ở đây đợi anh, anh đi gặp Lý Đạt.”

 

Trang Noãn Noãn gật đầu: “Được! Em ở đây đợi anh.”

 

Mặc dù cô không biết tại sao Kiều Mộ Trạch muốn gặp Lý Đạt nhưng chắc chắn có dụng ý của anh. Lúc này cả người Lý Đạt đều lộ ra sự tuyệt vọng, ông ta che mặt, ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp, ông ta biết cho dù thế giới bên ngoài đặc sắc như thế nào, ông ta đều không còn cơ hội nhìn thêm một lần nữa rồi.

 

Bây giờ ông ta nhớ nhất chính là con trai của ông ta, còn có đứa đứa cháu chưa ra đời của ông ta, đó là cháu trai hay cháu gái? Lý gia của ông ta sắp có đời sau rồi, nhưng mà trong lòng ông ta lại lo lắng bất an.

 

Năm đó chính bởi vì Kiều Huy Dương để lại Trang Noãn Noãn mới có hậu quả ngày hôm nay, bây giờ tính chất giống như năm đó, ông ta liệu có để lại mạng cho con trai ông, chỉ có thể xem tình cũ của ông đối với Kiều Huy Dương thôi.

 

Hóc mắt của Lý Đạt đỏ ngầu lên, cả người đều rơi vào trong sự sụp đổ cực độ, chính lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Lý Đạt có người muốn gặp ông.”

 

Lý Đạt lập tức ngắng đầu, nhìn người đàn ông trẻ đi đến chỗ ông ta, ông ta không ngờ Kiều Mộ Trạch lại đến tìm ông.

 

“Kiều tổng.” Ông ta đứng dậy, đi đến trước song thanh sắt.

 

“Cứ như vậy lấy mạng của ông đổi với mạng của ông ta, xứng đáng sao?” Kiều Mộ Trạch híp mắt giọng lạnh lùng hỏi.

 

“Tôi không biết cậu đang nói cái gì?” Lý Đạt lập tức giả vờ biểu cảm không hiểu.

 

“Lý Đạt ông còn nhớ năm đó vợ chồng Trang Nghiêm Minh chết như thế nào không? Cũng giống như tình hình này, ông cảm thấy ông ta sẽ giống như năm đó tha cho Trang Noãn Noãn để tha cho con trai của ông?” Kiều Mộ Trạch híp mắt nhìn chằm chằm vào Lý Đạt.

 

Mặt của Lý Đạt lập tức hiện qua sự kinh hãi, ông ta không lộ mặt tiếp tục nói: “Kiều tổng, đây không phải nơi cậu đến, cậu vẫn nên đi đi! Tôi có lỗi với vợ chồng Trang Nghiêm Minh, có lỗi với con gái của họ, tôi đền tội, tôi nhận tội.”

 

“Ông cứ chết như vậy, mới là oan uỗổng, mặc dù ông vô cùng độc ác, chết là đúng rồi, nhưng ông kéo cả con trai cùng xuống địa ngục vậy ông chết oan rồi.” Kiều Mộ Trạch cười lạnh một câu.

 

Dương thôi.

 

Hóc mắt của Lý Đạt đỏ ngầu lên, cả người đều rơi vào trong sự sụp đổ cực độ, chính lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Lý Đạt có người muốn gặp ông.”

 

Lý Đạt lập tức ngắng đầu, nhìn người đàn ông trẻ đi đến chỗ ông ta, ông ta không ngờ Kiều Mộ Trạch lại đến tìm ông.

 

Bình Luận (0)
Comment