Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1877

Ở đại sảnh, Bùi Nguyệt Hoàng đưa theo hai trợ lý của cô, mặc kệ sự ngăn cản của tiếp tân, đi thẳng vào thang máy, nhắn nút lên tầng cao nhát. Hai tiếp tân không dám để kệ họ đi lên, không thể không đi sát theo. Họ âm thầm đánh giá người phụ nữ đi đầu, thân là phụ nữ, ở trước mặt cô, họ tự thẹn không bằng. Khí thế của cô gái này thật mạnh mẽ, khí tức thành công tỏa ra từ cô, hơn nữa cũng rất đẹp.

 

Có điều dường như nữ thần băng giá vậy, không dễ làm thân.

 

Trợ lý của Lam Thiên Thần nhận điện thoại của tiếp tân, lập tức chờ ở cửa thang máy, lúc thang máy mở ra, thấy người phụ nữ bước tới, họ lập tức lao đến: “Chào cô, xin hỏi cô tìm Lam tổng có chuyện gì?”

 

“Chuyện riêng.” Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng nhìn quanh hai bên, chọn một bên để đi.

 

“Cô à, xin cô tới phòng nghỉ đợi trước được không? Lam tổng của chúng tôi rất bận.”

 

“Vị này là Bùi Nguyệt Hoàng tiểu thư đang là chủ tịch của tập đoàn bất động sản họ Bùi, mời mọi người liên hệ Lam tiên sinh hộ.” Khúc Hạo vội giải thích một câu.

 

“Bùi tiểu thư, xin cô chờ chút được không?” Trợ lý vẫn theo chức trách cản cô lại.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thấy cửa lớn của phòng giám đóc, cô xoay người, nói với một đám người ở sau: “Tôi cần xử lý việc riêng, mọi người đừng vào làm phiền.”

 

Giọng cô lộ ra sự uy nghiêm không tên, cũng là khí thế của việc tích lũy làm việc bao năm. Mãnh liệt quyết đoán, nói một không hai.

 

Nháy mắt, một đám người ở sau nghiêm hết lại, không dám phản kháng, trợ lý của Lam Thiên Thần đột nhiên nghĩ Bùi tiểu thư tới tìm Nhị thiếu có việc gì gấp sao?

 

Bùi Nguyệt Hoàng đã tới cửa, cô đưa tay gõ một cái, đẩy cửa vào luôn.

 

Lam Thiên Thần đang trong phòng làm việc chờ cô, lúc này đang nhấp cốc cafe, đứng ở cửa sổ sát đất chờ. Anh đút tay vào túi quay đầulại, trông thầy một cô gái khí chất cao quý đi vào.

 

Gương mặt đó không phải cô gái tối qua thì là ai?

 

Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng cũng đánh giá cậu trai nhỏ hơn cô 3 tuổi, trên người anh có một hơi thở đàn ông của một người đã qua tuổi trẻ trâu, sạch sẽ mê người, khiến người ta không thể không nhận là đẹp trai quá.

 

Lam Thiên Thần đánh giá cô, trong lòng khiếp đảm. Thật là tương phản quá lớn so với trước, người đẹp trước mặt lạnh như băng, đâu phải cô gái lẳng lơ tối qua? Đúng là anh không dám tin.

 

Hai đôi mắt quán át nhau, suy nghĩ phức tạp đan xen, cuối cùng Bùi Nguyệt Hoàng nói trước.

 

“Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Bùi Nguyệt Hoàng, đầu tiên phải cảm ơn cậu Lam đưa tôi tới khách sạn. Thế nhưng tôi hi vọng tôi có quyền bát tất cả những gì xảy ra trong phòng.”

 

Giọng nói gọn gàng, có vẻ ra lệnh.

 

Lam Thiên Thần may không uống cafe không thì anh phun ra luôn mắt.

 

Cô muốn biết chuyện xảy ra trong phòng tối qua? Cô chắc không?

 

“Bùi tiểu thư, cô chắc là cô muốn biết không?” Đôi mắt đẹp của Lam Thiên Thần mang nét cười.

 

Bùi Nguyệt Hoàng biết tối qua cô làm trò hề, mới khiến người này vừa gặp cô thì đã cười.

 

Cô dùng nét mặt bình tĩnh nhìn anh: “Tối qua tôi say, không nhớ gì cả, khi tỉnh lại, chỉ mặc đồ lót, đây là do cậu cởi giúp?”

 

Lam Thiên Thần không khỏi đỏ mặt, anh vội chối: “Không phải tôi. Tôi không gây rồi gì với cô cả.”

 

“Thế sao lúc cậu ra ngoài cũng để trần?” Bùi Nguyệt Hoàng híp mắt hỏi, ánh mắt lạnh lẽo, cô của tối qua như người khác.

 

Một nóng một lạnh, Lam Thiên Thần nhìn mà há hốc miệng, anh nhìn cô với vẻ vô tộ ô quên rồi sao? Lúc tôi ôm cô đi vào, cô nôn lên người tôi Bùi Nguyệt Hoàng không phải không nghi ngờ, bởi vì cô thấy quần áo của mình có vét nôn, cô híp mắt nói: “Sau đó thì sao? Cậu làm cái gì với tôi?”

 

“Tôi… tôi chẳng làm gì với cô cả.” Lam Thiên Thần lúc này.

 

có một nỗi oan ức trăm lời khó tỏ.

 

“Cậu ở trong phòng với tôi 20 phút, chúng ta xảy ra chuyện gì, làm gì, tôi muốn cậu nói rõ mười mươi cho tôi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng bắt ép.

 

Lam Thiên Thần xanh mắt: “Cô nhất định bắt tôi kể mười mươi?”

 

“Không được phép che dấu gì.” Bùi Nguyệt Hoàng lạnh lùng nói, cô phải biết tắt cả những gì xảy ra.

 

“Muốn uống chút gì không?” Lam Thiên Thần hỏi lịch sự.

 

“Không cần, cậu nói thẳng đi.” Bùi Nguyệt Hoàng tao nhã vắt chân.

Bình Luận (0)
Comment