Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1899

Bạch Hạ biết đây là lời tâm tình phiên dịch tiếng Anh vừa rồi của anh, trong nháy mắt lòng của cô tràn đầy vui sướng.

 

Hình Nhất Phàm hôn trán cô: “Được rồi, ăn sáng! Nếu không… anh chỉ muốn ăn em.”

 

Bạch Hạ không khỏi càng hoảng sợ, khẩn trương cảnh giác nhìn anh.

 

Hình Nhất Phàm xì một tiếng cười rộ lên, đồng thời có chút tức giận nói: “Em đây là ý gì? Lẽ nào chúng ta ở cùng một chỗ không phải là chuyện sớm hay muộn sao?”

 

Bạch Hạ lập tức cắn môi, không có phản bác, mặt cười ngượng ngùng đại biểu cho cô vẫn hoàn toàn không có suy nghĩ chuyện này.

 

Hai người ra ngoài ăn sáng, thang máy vừa đến tầng kế tiếp liền gặp được Đỗ An Kỳ, cô ngạc nhiên nhìn của bọn họ, cũng nhân cơ hội đánh giá Hình Nhất Phàm, điều này có thể khiến cuộc sống cô viên mãn, nam thần lạnh lẽo năm đó, bây giờ cũng có một mặt khác rồi.

 

“Bạch Hạ, có thời gian cùng nhau hẹn đi uống cà phê đi.”

 

Thời điểm tới thanh máy lầu một Đỗ An Kỳ nói.

 

“Được!” Bạch Hạ cũng mỉm cười đồng ý.

 

Cửa thang máy đóng, Hình Nhất Phàm hơi nhíu lông mày.

 

nói: “Từ lúc nào quan hệ bọn em tốt như vậy?”

 

*Có một lần chúng em đụng phải nhau, liền trò chuyện, chúng em đều nói vê anh.” Bạch Hạ vừa nói, vừa có chút đắc ý nói: “Em biết rất nhiều điểm yếu trước đây của anh đấy.”

 

Hình Nhất Phàm không có áp lực chút nào nói: “Quá khứ của anh không có nhược điểm gì cả.”

 

“Em nghe nói anh có rất nhiều thư tình! Có phải anh cũng lén nhận qua thư tình của người nào hay không?” Bạch Hạ ép hỏi.

 

Hình Nhất Phàm cực kì khẳng định nói: “Không có! Những thư tình này chẳng qua là đồ của em gái anh nhận được, đồ ăn vặt cùng vé xem phim gì đó.”

 

“Hả? Anh nói Hình Nhất Nặc sao? Trời ạ! Em ngược lại quên mát, cô ấy là em gái anh! Trời ạ! Khi nào em mới được nhìn thấy nữ thần của mình.” Bạch Hạ lập tức thành fan nhỏ.

 

Hình Nhất Phàm nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Con bé có cái gì tốt mà sùng bái? Không bằng từ giờ trỏ: điem sùng bái anh.”

 

Bạch Hạ lập tức không nghe theo: “Mới không phải.”

 

Hình Nhất Phàm đối với việc em gái đoạt lấy danh tiếng của người anh này, dường như nói không lên lời.

 

Ngồi vào trong xe, thẳng đến trong quán ăn sáng thường tới kia, ngày hôm nay Hình Nhất Phàm có một hội thẩm quan trọng, việc của Trần Lương đã làm cho không sai biệt lắm, Ngưu Đức tự lòi đuôi, cộng thêm Lưu Bảo Năng cũng hoảng sợ bị tự loạn, lúc muốn xử lý một ít chứng cớ công ty, bị Trần Lương bắt được tại chỗ, kỳ thực tất cả đây đều là Hình Nhất Phàm lập kế hoạch.

 

Bây giò vụ án này tiến vào đợi xét sử, Hình Nhất Phàm muốn kết thúc nó từ năm trước.

 

Ăn sáng xong, Bạch Hạ liền ở dưới lầu mua hoa quả về nhà làm việc, công việc của cô cũng rất quan trọng, dù sao phải có cảm giác mới hoàn thành được, đặc biệt bây giờ: truyện tranh này rất nỗi tiếng khiến cô hơi lo.

 

Chủ biên Bạch Hạ cũng mỗi ngày thúc dục tiến độ mới, đương nhiên Bạch Hạ dốc hết sức vẽ ra, cũng ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào này của cô và Hình Nhất Phàm.

 

Tập đoàn Lam thị, Lam Thiên Thần đang ở cuộc họp buổi sáng như thông lệ, chỉ là lúc cấp dưới anh báo cáo, suy nghĩ anh lại đang thát thần, trong đầu của anh, xuất hiện hình bóng Bùi Nguyệt Hoàng, chẳng lẽ người phụ nữ này cậy mạnh thật sự đến công ty họp!

 

Vết thương ở chân của cô thành ra như vậy, nếu như không nghỉ ngơi tốt, về sau sẽ lưu lại mầm bệnh, sẽ phiền toái hơn.

 

Lam Thiên Thần suy nghĩ một chút, nói nhân viên hội nghị: “Tan họp, một hồi nộp báo cáo lên cho tôi.”

 

Nói xong, anh cầm điện thoại di động lên đi về phía phòng làm việc, anh trực tiếp gọi tới số Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Lúc này, ở tập đoàn Bùi thị, trong phòng hội nghị quan trọng, ngồi hơn mười vị cổ đông, đang mở một hội nghị vô cùng quan trọng.

 

Mà ngồi ở vị trí cao nhất, điện thoại di động Bùi Nguyệt Hoàng phát ra âm thanh, ở trong phòng hội nghị an tĩnh, ồn ào vang lên.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, tên phía trên khiến dòng suy nghĩ của cô khẽ run, cô đưa tay nhỏ giọng nghe: “Alo!”

 

“Cô thật sự đang họp sao?” Lam Thiên Thần nghe cô nhỏ giọng, cộng thêm đâu giây bên kia môi trường hêt sức yên tĩnh, biết là cô tới công ty.

 

“Lam nhị thiếu có việc gì?” Bùi Nguyệt Hoàng nhíu mày, bây giờ cô không tiện nghe điện thoại.

 

Bình Luận (0)
Comment