Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1961

Bạch Hạ lại cười, vừa vươn tay muốn đánh liền bị người kéo vào trong lòng, Bạch Hạ ngượng ngùng chui vào trong ngực anh, Hình Nhất Phàm ôm cô ngồi trên ghế salon.

 

Đôi mắt cười của Bạch Hạ chạm vào đôi mắt quyến rũ của anh, bầu không khí lập tức trở nên trầm mặc, phảng phất đêm nay Hình Nhất Phàm tuấn mỹ muốn gây tội ác với người con gái này.

 

Thực ra Bạch Hạ không sợ đến gần anh, chỉ là cô không thể vượt qua rào cản trong lòng.

 

“Anh đi tắm, tối nay ngủ sớm một chút.”

 

Vừa rồi trong bữa tiệc, Hình Nhất Phàm có dính chút rượu, anh muốn tắm sạch sẽ.

 

Bạch Hạ gật đầu ngồi sang một bên, những ngón tay mảnh khảnh của Hình Nhất Phàm đang cởi cúc áo của anh trước mặt Bạch Hạ, cơ bắp mạnh mẽ và cường tráng hiện ra trong mắt cô.

 

Bạch Hạ thở gấp, tim đập nhanh hơn, có người không dám nhìn, nhưng không khỏi thầm ngưỡng mộ dáng vóc của anh.

 

Hình Nhất Phàm hơi nghiêng mặt, ngay cả khi không quay đầu, anh cũng biết người phụ nữ này đang hâm mộ dáng vóc của anh, môi mỏng gợi lên một nụ cười không rõ ý tứ.

 

Bạch Hạ nhìn đôi chân dài của anh đi về phía phòng tắm, cô lén lút thở ra một hơi, đêm nay còn dài như vậy.

 

Không biết vì sao toàn thân Bạch Hạ có chút nóng nực, bèn đứng dậy đi ra bên ngoài ban công hóng một trận gió lạnh.

 

Bây giờ đã gần đến giao thừa, gió lạnh thổi qua, cô đột nhiên tỉnh táo lại, vòng trở vào đại sảnh, đóng cửa chặt cửa lại.

 

Bạch Hạ còn chưa biết mình đang làm gì, cánh cửa bên cạnh kéo khóa mở ra, cô nhìn thấy một người đàn ông toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra, mái tóc đen như mực chảy ra nước, cơ ngực sáu múi cường tráng thêm phần eo tuyệt mỹ còn đọng một tầng nước trên làn da màu đồng, cách anh hất nhẹ mái tóc đen như mực của mình quả thực là im lặng nhưng toát ra khả năng câu dẫn.

 

Trái tim Bạch Hạ vừa mới bình tĩnh lại trực tiếp đập thình thịch, cô khẽ nhìn chằm chằm hình ảnh này, cô vốn đây trí tưởng tượng đột nhiên càng thêm phong phú.

 

“Anh… quần áo của anh đâu rồi?”

 

Bạch Hạ có dự cảm không tốt, rõ ràng quần áo của người này đâu có bẩn! Chẳng lẽ làm ướt rồi?

 

Hình Nhất Phàm dựng ngược sợi tóc đen trên trán, cả khuôn mặt càng lúc càng trở nên hoang dã và xấu xa, anh cầm lấy một chai nước đá mở nắp, uống một ngụm trước mặt cô như một con sói, cười nói: “Ném trong phòng tắm.”

 

“Vậy… anh mặc cái gì ngủ?”

 

Bạch Hạ cảm thấy được là chính anh có ý như vậy!

 

“Giống em thôi! Mặc áo choàng tắm.”

 

Nói xong, Hình Nhất Phàm mở tủ, tìm áo ngủ từ bên trong mặc vào, thắt lưng xong liền vứt cái khăn đang cột quanh eo.

 

Đại não Bạch Hạ ù đi, đêm nay bọn họ chỉ ăn mặc như: vậy sao?

 

Chỉ có một chiếc áo choàng tắm trên người hai người họ?

 

Hình Nhất Phàm đưa nước cho cô: “Em có muốn uống một ngụm không?”

 

“Anh thấy em hơi khát đầy!”

 

Bạch Hạ nghe được tầng nghĩa khác của câu nói, cô phản bác: “Em không khát!”

 

Hình Nhất Phàm bước tới cầm điện thoại quay số quây lễ tân để gọi một bữa ăn khuya, quả nhiên Bạch Hạ vẫn chưa ăn no.

 

Nhìn cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, những tòa nhà chọc trời bên ngoài cửa sổ sáng rực rỡ, Hình Nhất Phàm cũng nhìn thấy tòa nhà công ty của chính mình. Giữa một nhóm các tòa nhà, nó đặc biệt hùng vĩ. Ở tầng cao nhát, tầng nhàn nhạt mây mù, đèn cảnh quan ở trong sương mù nhấp nháy ở giữa, đặc biệt bá khí.

 

“Đến đây!”

 

Hình Nhất Phàm quay về phía Bạch Hạ trên ghế sofa.

 

Bạch Hạ đứng dậy đi đến bên cạnh, Hình Nhát Phàm chỉ vào tòa nhà đối diện cao ngắt trên mây nói: “Đoán xem tòa nhà kia của ai?”

 

Bạch Hạ chớp chớp mắt, chỉ nhớ mỗi lần cô lái xe qua đường đều nhìn thấy tòa nhà, mỗi lần đau cổ ngắng đầu lên cũng không nhìn được đến đỉnh, cô lắc đầu: “Em không biết, anh biết không.”

 

Hình Nhất Phàm cong môi cười rất tự nhiên: “Của nhà anh.”

 

Bạch Hạ trong nháy mắt mở to mắt, gia cảnh của anh như: thế nào chứ?

Bình Luận (0)
Comment