Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1974

Bùi Nguyệt Hoàng đi tới, đưa cho anh một chai nước, hỏi ngược lại anh: “Thế tôi nên lo sao?” Lam Thiên Thần đột nhiên cảm giác giống như anh bị cô khinh thường vậy, anh không khỏi nheo mắt, trong mắt lộ ra sự không đứng đản: “Em tốt nhất là nên lo lắng một chút đi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng bật cười: “Tôi mới không sợ cậu đâu!

 

Tối hôm đó tôi đã cởi sạch trước mặt cậu, cậu cũng không làm gì còn gì?”

 

Lam Thiên Thần cảm thấy vô cùng buồn bực, nói: “Đó là bởi vì lúc đó tôi chưa quen biết em, tôi không muốn chiếm tiện nghi của em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi chống cằm, ra dáng một chị lớn nói: “ÒI Vậy sao? Thế bây giờ thì sao?”

 

Lam Thiên Thân dùng đôi mắt sáng như sao nhìn cô chăm chú, trẻ con nói: “Hiện tại thì không chắc đâu.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng vừa uống nước, bụng cô đột nhiên kêu rột rột, khiến cô xáu hổ nhìn Lam Thiên Thần giải thích: “Tôi đói bụng.”

 

“Em chưa ăn tối sao?” Lam Thiên Thần quan tâm hỏi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng tối nay phải tiếp đãi mấy vị khách nước ngoài, cô cũng không thấy thèm ăn nên trên bàn ăn cũng không ăn miếng nào mà chỉ nói về công việc.

 

“Không sao, tôi có thể nhịn đói đến sáng mai.” Bùi Nguyệt Hoàng cũng quen rồi, vì đôi khi cô cứ để đói như vậy, sau đó liền quên mắt.

 

Lam Thiên Thần trực tiếp phản bác lại: “Em cứ nhịn đói như vậy thì dạ dày không chịu nổi đâu, đến trẻ con còn biết đói bụng phải ăn mà! Cô lớn như vậy rồi, đến chút kiến thức thường thức này cũng không biết sao? “

 

Bùi Nguyệt Hoàng khẽ sững người, giờ thì đến lượt anh dạy dỗ cô rồi à?

 

“Ở nhà tôi không có gì để ăn cả! Tôi cũng không muốn ăn đồ ở bên ngoài.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong thì vuốt bụng: “Thôi, cậu đi về đi!”

 

“Nhà cô không có nhưng mà nhà tôi có, đến nhà tôi ăn đi.”

 

Lam Thiên Thần vừa lắp đầy đồ vào tủ lạnh.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi bật cười thành tiếng: “Cậu bây giờ đang mời tôi đến nhà cậu ăn cơm đấy hả? Tôi không đi.”

 

Lam Thiên Thần quên nói với cô, anh nhướng mày nói: “Không phải nhà bố mẹ tôi, mà là nhà của tôi. Quên nói với em mắt, tôi mới chuyển đến đây.”

 

Nụ cười của Bùi Nguyệt Hoàng ngưng trệ, cô kinh ngạc nhìn anh: “Cái gì? Cậu chuyển đến đây?”

 

“Em đếm từ dãy nhà này của em, tòa nhà thứ tư phía bên trái!” Lam Thiên Thần nói xong, đứng dậy nói: “Đổi giày rồi đến nhà tôi, tôi sẽ nấu vài món cho em ăn.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng chớp mắt, có chút khó tin: “Cậu dọn đến khi nào vậy? Sao lại mua nhà ở đây chứ?”

 

Lam Thiên Thần nhướng mày: “Tôi thích vậy! Em có ý kiến gì à?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng bật cười: “Đương nhiên là tôi không có ý kiến gì, được, vậy tôi sẽ sang nhà cậu ăn ké chút cơm.”

 

Nói xong, Bùi Nguyệt Hoàng cũng muốn đến nhà anh xem một chút, cô thay một đôi giày bệt rồi đi theo anh ra ngoài.

 

Chỉ mắt vài phút đi bộ là đã đến cửa nhà anh, kết cấu của nhà anh không khác nhà cô là máy, nhưng lại được trang trí thành một phong cách khác, Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi khen ngợi: “Không tồi! Rất phù hợp với người trẻ tuổi như cậu.”

 

Lam Thiên Thần đang thay giày, ngẳng đầu lên phản bác lại cô: “Em chỉ hơn tôi ba tuổi thôi.”

 

*Ba tuổi cũng là lớn hơn rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng không chịu nhượng bộ.

 

Lam Thiên Thần không thèm chấp với cô, anh cũng không muốn chấp nhát chuyện tuổi tác này, anh căn bản không hề quan tâm.

 

Bùi Nguyệt Hoàng bước vào phòng khách nhà anh, ngồi xuống ghế sofa, ngẳng đầu đánh giá xung quanh thì thấy Lam Thiên Thần đang đi về phía tủ lạnh.

 

“Nhà cậu có gì ngon?”

 

“Tôi nấu mì cho eml” Lam Thiên Thần nghĩ cô đói bụng như vậy, nên ăn một chút đồ nóng cho ấm bụng thì tốt hơn.

 

“Được đấy! Tôi ăn nhiều đồ ăn bên ngoài rồi, kỳ thực tôi thích ăn máy thứ thanh đạm hơn.” Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, nửa đêm lại có một người tình nguyện chăm sóc cho dạ dày của cô, đây thật sự là một loại chuyện tốt, có cầu cũng không được!

 

Cô đã không nhớ, sau khi dọn ra khỏi nhà, bao lâu rồi cô không được cảm nhận sự ấm áp khi được chăm sóc vào đêm khuya như vậy.

Bình Luận (0)
Comment