Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2248

Chương 2248:

 

Ở đây cách khách sạn cũng khá xa, bắt xe bốn mươi năm phút, đi đường phải mắt một tiếng, Tưởng Hân Vy cực kỳ mệt mỏi, cái chân này của cô giống như ruột bút chì vậy.

 

Hạng Kình Hạo đi cùng vương tử Ronald ra ngoài, ánh mắt anh không tự chủ động nhìn đám người trước cửa một vòng, anh nhìn thấy con đường đối diện có một bóng người đang đi một mình ở phía trước.

 

Anh nhẹ cong môi mỏng, cô là đang muốn đi bộ về khách sạn sao?

 

Tưởng Hân Vy nghe thấy đằng sau có tiếng người ồn ào, cô biết Hạng Kình Hạo chắc chắn cũng ở đó, cô không khỏi quay đầu lại nhìn.

 

Hạng Kình Hạo đang cùng vương tử Ronald ôm chào tạm iệt, trùng hợp đúng lúc Tưởng Hân Vy quay đầu lại nhìn, mỹ nhân tóc vàng thấy anh muốn rời đi, lập tức không nỡ đưa tay ôm chặt anh, Hạng Kình Hạo hơi giật mình anh đưa tay muốn tách cô ta ra, người bên cạnh chỉ coi như là ôm hôn, nhưng chỉ có người phụ nữ này cảm nhận được lực cự tuyệt trên cánh tay anh.

 

Cô ta chỉ đành lùi về sau một bước, có chút đau lòng nhìn Hạng Kình Hạo: “Hạng tiên sinh, sau này còn có thể gặp nhau nữa không?”

 

“Có cơ hội sẽ gặp.” Hạng Kình Hạo nói một câu cho có lệ.

 

Tưởng Hân Vy nhìn bóng dáng đang ôm nhau của họ tách ra, cô cắn nhẹ môi quay người, lắc đầu không nhìn nữa.

 

Có một số người đàn ông nhìn toàn thân có hơi thở cắm dục, nhưng trên thực tế người phụ nữ bên cạnh anh nhiều vô kể! Hạng Kình Hạo sau khi tiễn vương tử Ronald cùng ba người lên xe, anh vẫy tay.

 

Nhìn đội xe của anh ta rời đi, trợ lý Nhiếp Hạo ngay lập tức đến chỗ anh, đồng thời đưa chìa khóa xe cho anh: “Thiếu gia, xe của cậu ở bên này.”

 

Hạng Kình Hạo đi theo sự chỉ dẫn của trợ lý, một chiếc xe thể thao màu đen cực kỳ chói mắt đang đậu ở trong bãi đỗ xe, có một loại khí phách hiên ngang.

 

“Cậu tự lái xe về khách sạn trước đi, tôi tự mình đi dạo chút.” Hạng Kình Hạo nói với trợ lý xong, anh ngắng đầu lên nhìn bóng dáng nhỏ bé đang càng ngày càng xa, anh bước về phía chiếc xe thể thao của mình.

 

Tưởng Hân Vy chằm chậm đi đến một con đường lớn khác, muốn bắt taxi về khách sạn.

 

Bên cạnh thỉnh thoảng lại có xe rời đi, xe nào cũng sang trọng, khách đến hôm nay đều là người có tiền!

 

Mặc dù cô ngưỡng mộ, nhưng tưởng tượng sau này dựa vào năng lực của bản thân cũng có thể thực hiện được ước mơ như này.

 

Mặc dù nhà cô cũng không thiếu tiền, ba mẹ cũng có thể cho cô được cuộc sống như này, nhưng từ nhỏ cô đã vô cùng tự lập, cô chỉ muốn dựa vào chính đôi tay của mình có được thứ cô cần. Tưởng Hân Vy đang đi đột nhiên nghe thấy tiếng gầm nhẹ của xe thể thao tới gần, hơn nữa chiếc xe này không đi ở giữa đường lớn mà dừng ngay cạnh cô. Cô không khỏi giật mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cánh cửa xe thả xuống chậm rãi, một khuôn mặt tuần tú xuất hiện, đôi mắt cười sâu xa nhìn cô: “Đi đâu! Tôi đưa em đi.”

 

Tưởng Hân Vy liếc nhìn, cách chỗ bắt taxi còn khoảng hai trăm mét, cô khách khí nói: “Không cần, cảm ơn.”

 

“Hình đại ca là anh họ em, tôi là bạn tốt của anh ấy, đưa em đi một đoạn là việc tôi nên làm.” Hạng Kình Hạo cũng quả thực là thương xót cô đi bộ ở đây.

 

“Thật sự là không cần, cảm ơn.” Tưởng Hân Vy vẫn như cũ từ chối.

 

Hạng Kình Hạo không khỏi có chút ảo não, anh đẩy cửa xe bước xuống, thân hình cao lớn trực tiếp chặn đường của Tưởng Hân Vy.

 

“Tưởng tiểu thư, với tư cách là bạn bè, em như vậy là rất không lịch sự.” Hạng Kình Hạo quả thực có chút tức giận, từ trước đến nay anh không làm chuyện gì mà ko có lợi, nhưng lần này anh đến đây chính là vì cô mà đến.

 

Tưởng Hân Vy ngắng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn: *Chúng ta vẫn chưa coi là bạn bè nha!”

 

“Hôn lễ của Hình Nhất Phàm ngày hôm đó, tôi cảm thấy ít nhất chúng ta cũng coi như là bạn bè.”

 

“Được rồi! Cho dù chúng ta là bạn bè, Hạng tiên sinh có việc gì không?” Tưởng Hân Vy có chút bắt lực hỏi.

 

“Nếu như đã là bạn, thì không nên từ chối như người xa lạ, lên xe đi!” Hạng Kình Hạo làm một động tác tay mòi cô.

 

Tưởng Hân Vy ngạc nhiên vài giây, anh có chấp như vậy, được thôi! Cô cũng không khách khí nữa.

 

“Cảm ơn! Tôi về khách sạn.” Tưởng Hân Vy đẩy cửa ngồi vào trong ghề lái phụ.

 

Hạng Kình Hạo cong môi mỏng cười, hài lòng ngồi lên ghế lái, Tưởng Hân Vy có chút giật mình trước thủ đoạn cố chấp này của anh.

 

Hạng Kình Hạo quay đầu đánh giá cô, phát hiện dây an toàn của cô vẫn chưa cài, tắt nhiên là anh có thể nhắc nhở: cô một câu, nhưng anh quyết định tự mình giúp cô.

 

Đầu của Tưởng Hân Vy còn có chút nóng, đột nhiên thân thể của người đàn ông nghiêng lại gần cô, cô giật mình vội vàng quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Anh làm cái gì đấy?”

Bình Luận (0)
Comment