Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2298

Chương 2298:

 

Hạng Kình Hạo tức giận mắng một câu, phí hết tâm huyết của anh, còn chưa được công khai thực nghiệm, giá trị hạng mục cũng hơn 10 triệu đô la Mỹ.

 

Trước khi làm thủ tục, Hạng Kình Hạo gọi điện thoại cho Tưởng Hân Vy.

 

“Hân Vy, anh có việc gấp cần phải ra nước ngoài một chuyến, chờ anh quay lại sẽ tìm em.”

 

Tưởng Hân Vy nghe giọng anh dồn dập, trong lòng anh liền căng thẳng: “Anh không xảy ra chuyện gì chứ?”

 

“Không có việc gì! Chỉ là chuyện làm ăn xảy ra chút sự có, anh qua đó một chuyến, chờ anh trở về.”

 

“Được! Vậy anh đi đường cẩn thận một chút, em chờ anh.”

 

Tưởng Hân Vy lên tiếng trả lời.

 

Cô cũng không nghĩ đến, vừa mới tách ra đã gặp phải một lần ly biệt.

 

Máy bay Hạng Kình Hạo lập tức cất cánh đi đến nước D.

 

Ba mẹ Tưởng Hân Vy cũng vừa từ bên ngoài trở về, thấy cô đã trở lại cũng rất vui vẻ.

 

“Hân Vy, nói cho mẹ nghe, con cùng Hạng thiếu gia ở chung thế nào?”

 

“Bọn con rất tốt.”

 

“Vậy… hai đứa có thêm hảo cảm với nhau không?”

 

Vẻ mặt Tằng Như Nghệ chờ mong hỏi.

 

Tưởng Hâm Vy tuy rằng xấu hổ nhưng vẫn gật đầu: “Bọn con thử hẹn hò.”

 

Tằng Như Nghệ lập tức thở phào nhẹ nhõm, bà vừa lòng gật đầu: “Tốt! Vậy hai đứa ở bên nhau nhiều một chút, hiểu biết nhau nhiều hơn, mẹ tin Hạng thiếu gia mà một chàng trai tốt.”

 

Tưởng Hân Vy mỉm cười trả lời một câu: “Con biết, chúng con cũng đang tìm hiểu nhau.”

 

Cô cũng biết, anh sẽ không làm cô thát vọng. Nhưng cô hy vọng anh sẽ xử lý tốt chuyện ở nước ngoài, nhanh trở về, bởi vì anh vừa đi, cô đã nhớ anh rồi.

 

Này đại khái là cảm giác khi yêu đi! Một khi đã yêu, liền không có cách nào không nghĩ đến đối phương.

 

Tưởng Hân Vy mở xem ảnh chụp, cả người được một cỗ hạnh phúc bao phủ, trong đầu xuất hiện hình ảnh của anh.

 

Ở hôn lễ lần trước cô vô tình hôn anh, sau đó anh lại đuổi theo tới nước M, sau đó phát sinh hiểu lầm, mãi cho đến hiện tại, cô mới cảm nhận được sự nhiệt tình của anh.

 

Sân bay quốc tế nước D, máy bay tư nhân của Hạng Kình Hạo vững vàng hạ cánh, vừa đáp không lâu, một hàng ba chiếc xe có rèm che đã dừng ở lối đón khách của sân bay.

 

Hạng Kình Hạo cùng sáu vệ sĩ bước xuống, thân hình thon dài nhanh chóng đi về hướng xe.

 

Ngồi vào xe, đến đón anh là một người đàn ông ngoại quốc hơn 40 tuổi, ông ta gấp đến độ thái dương chảy mồ hôi lạnh: “Thiếu gia, chúng tôi vẫn bảo vệ hiện trường toàn vẹn, chờ cậu đến xem xét.”

 

“Đến phòng thí nghiệm.”

 

Ánh mắt Hạng Kình Hạo lạnh lùng nhìn về phía trước, anh lúc này cả người bùng nổ một cỗ lệ khí, tựa như một con sói bị chọc giận.

 

Xe dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi sân bay, chạy về hướng phòng thí nghiệm y học cấp quốc gia mà gia tộc Hạng Kình Hạo lập nên.

 

Qua 1 giờ rốt cuộc cũng đến cổng phòng thí nghiệm. Xe bình ổn dừng lại, vệ sĩ ngồi phía trước liền đi xuống mở cửa xe. Hạng Kình Hạo vẻ mặt âm trầm xuống xe, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm một đám người tiến ra nghênh đón, anh cất bước tiến thẳng về hướng phòng đông lạnh vừa bị trộm, anh đứng trước két sắt vốn được đặt bảo mật nghiêm ngặt. Khí lạnh xung quanh lúc này cũng không thể so với hàn ý trong mắt anh, anh nhìn chằm chằm nơi cơ bản phải chứa loại thuốc anh dốc bao nhiêu tâm huyết nghiên cứu, sắp được công ba ra kia, nhưng hiện tại nó đã bị đánh cắp.

 

“Tất cả mọi người ra ngoài, không có lệnh của tôi không ai được tiến vào, để đội trường đội bảo an tự mình đi tìm người.”

 

Hạng Kình Hạo vừa nói vừa vươn tay kéo cà vạt, lửa giận trong lòng bùng nổ. Mọi người xung quanh nhanh chóng thức thời rời đi, sợ phải hứng chịu lửa giận của đại thiếu gia.

 

Hạng Kình Hạo đi đến trước két sắt bảo mật nghiêm ngặt, nhìn chằm chằm kính thủy tinh, bảng điều khiển phát ra đèn cảnh báo màu đỏ, ánh sáng nhấp nháy, phản chiếu trong mắt Hạng Kình Hạo, anh nheo mắt, rơi vào trầm tư.

Bình Luận (0)
Comment