Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2355

Ở sân bay, một chiếc máy bay tư nhân hào hoa mang biển hiệu 787 đang đợi, khi xe của Nghê Sơ Tuyết đến, Hạng Bạc Hàn đang trên đường tới, hành lý của cô đã được vệ sĩ mang đến bộ phận vận chuyển kiểm nghiệm.

 

Hai vai đeo túi của cô nhẹ nhàng đi rất nhiều, ngồi trong phòng chờ, Nghê Sơ Tuyết uống cafe được đưa tối, trong ánh mắt thanh khiết của cô tràn đầy sự mong đợi.

 

Cô được nuôi dưỡng ở nước này từ lúc 1 tuổi, 20 năm rồi, cô rời khỏi đất nước mà mình sinh ra đã được 20 năm rồi.

 

Cô vẫn luôn muốn về nước, về nơi cô được sinh ra, tìm kiếm bí mật thân thế của cô.

 

Nghê Sơ Tuyết lấy từ trong balo ra một tập tài liệu cũ đã ó vàng mà mẹ đưa cho cô, đây là giấy tờ thủ tục họ đã làm để nhận nuôi cô từ cô nhi viện, trên đó dán ảnh một em bé sơ sinh, cũng chính là cô ngày nhỏ.

 

Nghê Sơ Tuyết giơ tay chạm vào bức ảnh bé sơ sinh đó, trong lòng đột nhiên thấy buồn tha thiết, bản thân cô từng có đôi mắt đen thuần khiết, mái tóc đen, gương mặt mang nét phương đông, ba mẹ cô sẽ trông như nào nhỉ?

 

Tiếng Trung của Nghê Sơ Tuyết cũng là vì cô thích giao tiếp với người nước Z nên có tiến bộ rất lớn, có thể giao tiếp như bình thường được.

 

Nghê Sơ Tuyết đang than thở, đột nhiên phía cửa mở ra, một người đàn ông chân dài, tư thế nho nhã đẩy cửa bước vào, Hạng Bạc Hàn đến rồi.

 

“Chú Hạng.”

 

Nghê Sơ Tuyết lập tức đứng dậy, ánh mắt tràn ngập sự tôn trọng, như một người hậu bối bình thường dành cho tiền bai vậy.

 

Khuôn mặt của Hạng Bạc Hàn cũng chỉ như một người trưởng thành không đến 28 tuổi, nhưng trên người anh không hề có chút cảm giác của người trung niên nào, mà làm cho người khác cảm thấy là một người rất trẻ tuổi thành đạt.

 

Nhưng anh lớn hơn Nghê Sơ Tuyết 10 tuổi, đây là hiện thực không thể chối cãi.

 

Vì vậy tiếng gọi chú này, anh nhận cũng không thẹn.

 

Chỉ là, ánh mắt của Hạng Bạc Hàn nhìn cô bạn nhỏ này lại không phải cảm giác nhìn một hậu bối, thậm chí đáy mắt có một loại cảm giác khác nảy sinh.

 

*Nghỉ ngơi chút rồi xuất phát.”

 

Trông Hạng Bạc Hàn có vài phần mệt mỏi, đêm qua anh thức cả đêm cùng người nhà thực hiện nghiên cứu, vì nghiên cứu đợt thuốc giải này, vì kỹ thuật Hạng gia thành thục nên nghiên cứu cũng rất thuận lợi, nếu không ngoài ý muốn thì cuối năm sẽ nghiên cứu ra.

 

“Vâng!

 

Nghê Sơ Tuyết gật gật đầu, sau khi Hạng Bạc Hàn ngồi xuống cô mới dám ngồi, tài liệu trong tay chuẩn bị cất vào cặp lại bị Hạng Bạc Hàn phát hiện.

 

Anh giơ tay ra, nói: “Đưa tài liệu tôi xem xem.”

 

Nghê Sơ Tuyết vội đưa tài liệu cho anh, Hạng Bạc Hàn cầm tài liệu trong tay, nhìn ảnh cô lúc nhỏ dán bên ngoài, đôi mắt to đen tròn như ngọc thạch, cũng không có gì thay đổi.

 

Đây chỉ là tập tài liệu minh chứng cũ kĩ của cô nhi viện, vẫn còn rất nhiều giấy tờ trong quá trình làm thủ tục khác nữa, mặc dù cô bị ba mẹ ruột bỏ lại cô nhi viện, nhưng ông trời giúp cô gặp được một cặp vợ chồng vô cùng yêu thương cô.

 

“Lần này về nước tôi sẽ tận lực giúp đỡ em tìm gia đình ban đầu của mình, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

 

Hạng Bạc Hàn nói với cô.

 

Nghê Sơ Tuyết gật gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ chuẩn bị tốt tâm lý.”

 

Lúc này, nhân viên tổ bay đều đến đón họ lên máy bay, Hạng Bạc Hàn đứng dậy, Nghê Sơ Tuyết cũng đeo ba lô đứng dậy cùng anh đi đến nơi đăng ký bay.

 

Nghê Sơ Tuyết lớn từng này cũng chưa từng ngồi máy bay tư nhân bao giờ, lúc này trong lòng cô rất kích động.

 

Thậm chí trong cuộc đời của cô đến số lần đi máy bay thường cũng mới được vài lần, còn là lộ trình trong nước.

 

Nghê Sơ Tuyết ngồi trên ghế sofa nhỏ, thắt dây an toàn, Hạnh Bác Hàn cũng đồi diện cô, là một chiếc ghế sofa dài.

 

Trợ lý của anh ngồi đối diện với anh, đang thành thục sắp xếp văn kiện gì đó đưa anh xem.

 

Nghê Sơ Tuyết không kìm được xót thay cho Hạng Bạc Hàn, ngôi máy bay vẫn phải xem nhiều tài liệu như vậy.

 

Máy bay đi vào đường băng rồi cất cánh thẳng lên trời.

Bình Luận (0)
Comment