Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2361

Chương 2361:

 

Lúc ấy trong nước chưa có những thiết bị chữa trị tốt, bà chỉ có thể đồng ý làm thủ tục nhận nuôi cho cặp vợ chồng đó, để bọn họ đưa con bé ra nước ngoài chữa trị, vừa đi đã là hai mươi năm rồi.

 

“Viện trưởng, vậy mẹ có biết ba mẹ ruột của con ở đâu không?” Nghê Sơ Tuyết cũng không khỏi kích động.

 

Lý viện trưởng nhìn cô, hốc mắt không nhịn được thắm ướt: “Con à, năm đó con được người ta đưa đến cô nhi viện, chúng ta nào biết ba mẹ thật của con đang ở đâu?”

 

Nghê Sơ Tuyết đầu óc ong ong, hóa ra cô thật sự là đứa trẻ bị bỏ rơi?

 

Hóc mắt cô phút chốc nước mắt trào ra.

 

Lý viện trưởng bước đến nắm tay cô: “Con à, đừng khóc, con về nước rồi thì đây chính là nhà của con.”

 

Nghê Sơ Tuyết ôm chặt viện trưởng, trong phút chốc kích động bật khóc, bởi vì cô quá hi vọng đến việc đi tìm kiếm người thân, nhưng ba mẹ cô lại không tìm được nữa rồi.

 

Viện trưởng ôm cô vỗ vỗ vai: “Con à, đừng buồn, con ở nước ngoài sống có tốt không?”

 

“Ba mẹ đối với con rất tốt, bọn họ cũng rất yêu con.”

 

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Viện trưởng vui mừng thay cô.

 

Nghê Sơ Tuyết lau nước mắt, đỡ viện trưởng ngồi lên ghé sô pha bên cạnh, cô hiếu kỳ hỏi “Lý viện trưởng, mẹ có thẻ nói cho con biết, năm đó con được đưa đến như thế nào hay không?”

 

Lý viện trưởng hồi tưởng lại ngày hôm đó, buổi tối trời mưa, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng khóc của trẻ con, bọn họ mặc áo mưa mở cửa ra, bên ngoài cửa có một đứa bé gái vừa mới chào đời chưa đến nửa tuổi đang ở đó khóc khản cả tiếng, bé đứa bé lên thì thấy sốt cao không ngừng, họ đưa đến bệnh viện nằm một tuần, tận tình chăm sóc nhưng vẫn không có chuyển biến tốt, thì cặp vợ chồng đó liền đến.

 

Bọn họ vừa đến liền nhìn thấy đứa bé này đang sốt cao, nhưng cô bé xinh đẹp hiếm thấy, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh và đáng yêu, vừa nhìn là họ đã thích, mặc dù nói rõ tình hình nhưng họ vẫn tình nguyện nhận nuôi.

 

“Năm đó con ở trong cô nhi viện cũng chỉ có đúng một tuần, ba mẹ nuôi liền đến nhận con đi rồi, con được đưa đến trong trời mưa đêm, lúc đó còn đang sốt cao, trông rất đáng thương.”

 

Nghê Sơ Tuyết nghe thấy thân thế của mình, cô của bây giờ cực kỳ khỏe mạnh, cô càng hiểu rõ hơn công ơn sinh thành dưỡng dục của ba mẹ.

 

“Bọn họ có để lại thứ gì cho con không ạ?”

 

“Cái này… mẹ cũng không quá rõ, mẹ phải kiểm tra lại chút, quá lâu rồi.”

 

“Vâng! Vậy mẹ giúp con kiểm tra lại chút chút!” Khuôn mặt Nghê Sơ Tuyết mong đợi.

 

Lúc này, trước cửa Happy Home, một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại, một bóng dáng tuần tú bước xuống từ.

 

ghế sau, người đàn ông ngẳng đầu lên nhìn biển hiệu của cô nhi viện, anh bước về phía cửa.

 

Nghê Sơ Tuyết và viện trưởng đang nói chuyện, bên ngoài cửa có nhân viên dẫn theo một người đàn ông cao lớn bước vào: “Viện trưởng, có khách đến.”

 

Nghê Sơ Tuyết ngắng đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy cô lập tức mở to mắt, kinh ngạc đứng dậy: “Chú Hạng, sao chú lại đến đây!”

 

Hạng Bạc Hàn nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô gái, anh thầm thở dài, ít nhất cô không tìm nhằm chỗ.

 

“Đây là chú của con sao?” Lý Ngọc Mai kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt hỏi, khí thế bất phàm, nhưng tướng mạo lại trẻ tuổi.

 

Nghê Sơ Tuyết vội vàng nói: “Đây là bạn của ba mẹ con.”

 

Nói xong quay sang nói với Hạng Bạc Hàn: “Còn đây là Lý viện trưởng, bà ấy chính là người làm thủ tục nhận nuôi em năm đó.”

 

Hạng Bạc Hàn kính cần nói: “Lý viện trưởng, xin chào.”

 

So với người không quen thuộc tiếng Trung như Nghê Sơ Tuyết thì tiếng Trung của Hạng Bạc Hàn lưu loát, khiến nhìn khác nhìn không ra anh là người sinh ra và lớn lên ở nước ngoài.

 

Gia tộc của Hạng Bạc Hàn từ nhỏ đến lớn chủ yếu đều là người Trung Quốc, cho nên người Hạng gia đều thông thạo nhiều thứ tiếng.

 

*Xin chào Hạng tiên sinh, ban nãy tôi và Sơ Tuyết đang nói chuyện về việc con bé được nhận nuôi, rất tiếc là tôi không thể giúp được gì cho con bé.” Lý Ngọc Mai có chút tiếc nuối nói.

Bình Luận (0)
Comment