Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2364

Chương 2364:

 

“Ông có không phải là vẫn luôn muốn một ngôi nhà như này hay sao? Nghe nói căn nhà này là của một gia đình giàu có để lại, hơn nữa phong thủy ở đây cũng là vùng đất trù phú, thích hợp để dưỡng già.” Hạng Kình Hạo vừa nói, vừa mong ngóng gia đình chuyển đến đây.

 

Tưởng tượng ông cụ thích phơi nắng, còn anh ở trong sân xây một đình nghỉ mát cùng với ao sen, thích đi bộ, nên anh liền xây một cây cầu vòm trong vườn.

 

Hạng Bạc Hàn cùng Hạng Kình Hạo nhìn xung quanh một lượt, quyết định thi công cải tạo, nhiều nhất là trong vòng nửa năm là có thể vào ở.

 

*Đến lúc đó, hôn lễ của cháu và Hân Vy sẽ tổ chức ở thành phố này, sau này sẽ cùng cô ấy ở đây lâu dài.” Hạng Kình Hạo đã lên kế hoạch xong hết rồi.

 

Trong ánh mắt Hạng Bạc Hàn xẹt qua ý cười ngưỡng mộ, vỗ vai anh: “Chú đợi uống rượu mừng của cháu.”

 

Hạng Kình Hạo lập tức khoác vai anh: “Chú nhỏ, chú cũng đừng có chỉ chờ uống rượu mừng của cháu! Cháu cũng đang đợi chú nữa đói”

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn sâu xa xẹt qua tia mong đợi, chỉ là nghĩ đến cái gì đó, anh bất lực mỉm cười: “Vẫn còn sớm, đợi uống của cháu trước.”

 

Hạng Kình Hạo nhìn thời gian, trong ánh mắt liền lộ ra sự chờ mong: “Cháu vẫn là nên đi cùng Hân Vy đây, công việc gần đây của cô ấy rất bận, ngay cả bữa tối cũng không có thời gian ăn, cháu qua đó cùng cô ấy đã.”

 

“Đi đi!” Hạng Bạc Hàn gật đầu.

 

“Chú nhỏ, cháu đi trước đây.” Đôi chân thon dài của Hạng Kình Hạo đi về phía bãi đỗ xe.

 

Hạng Bạc Hàn cũng nâng đồng hồ nên nhìn thời gian, chớp mắt đã hơn năm giờ, trong đầu anh lập tức nhớ tới Nghê Sơ Tuyết, cũng không biết cô ấy bây giờ đang ở đâu.

 

Ở trong thành phố náo nhiệt phồn hoa, Nghê Sơ Tuyết vừa cảm thấy mới mẻ, vừa tháy kinh ngạc nhìn chợ đêm nơi đây, mùi thơm của các loại đồ ăn xộc thẳng vào mặt, làm cho cô trực tiếp nuốt nước miếng.

 

Cô luôn ở nước ngoài nhưng vẫn biết trong nước có rất nhiều các loại ẩm thực, cô từ nhỏ đã thích đồ ăn Trung Quốc, nên hiện tại cô cũng không chờ được nữa mà muốn đến nơi đây ném thử mùi vị.

 

Vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn đưa cô đến đây, nhưng cô không để bọn họ đi cùng, cô muốn đi một mình.

 

Tối nay, cô chuẩn bị ở đây ăn một chút ẩm thực.

 

So với người qua đường, dáng vẻ đơn thuần vừa bước vào thành phố của Nghê Sơ Tuyết rất bắt mắt, bởi vì trong ánh mắt của cô tràn đầy cảm giác xa lạ, cộng thêm việc cô ăn mặc, ngược lại là mục tiêu cực kỳ tốt cho những kẻ trộm ở đây.

 

Vì vậy, có một nhóm nhìn trúng Nghê Sơ Tuyết, đầu tiên có hai người đàn ông đi đến, đột nhiên có một người đụng trúng Nghê Sơ Tuyết, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

 

Vừa nghe khẩu âm, hình như là khẩu âm ngoại quốc, khiến cho đám người này lập tức cảm thấy cơ hội càng lớn hơn: “Cô đâm trúng người rồi.” Người đàn ông này lập tức tỏ ra phẫn nộ.

 

*Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Nghê Sơ Tuyết thật sự tưởng rằng mình đụng anh ta bị thương.

 

“Cô gái nhỏ, đi đường không để ý, cô có biết anh trai tôi vừa bị thương ở vai không?”

 

Đúng lúc này, hai người phụ nữ từ đằng sau đi tới, lập tức đứng bên cạnh bảo vệ Nghê Sơ Tuyết: “Cô này, đừng để ý bọn họ, là họ cố ý đấy, tôi nhìn thấy rồi, không liên quan gì đến cô.”

 

Lúc này, Nghê Sơ Tuyết toàn tâm nhìn người đàn ông bị đụng thương, sợ anh ta xảy ra chuyện gì đó. Nhưng, sau lưng Nghê Sơ Tuyết còn có một người phụ nữ khác, lúc Nghê Sơ Tuyết được đồng bọn của họ bảo vệ, cô ta dùng phương pháp quen thuộc mở khóa ba lô sau lưng Nghê Sơ Tuyết, âm thầm lấy điện thoại và ví tiền từ bên trong ra.

 

Tất cả động tác đều không đến mười máy giây, còn lúc hai người đàn ông đang cùng người phụ nữ tranh cãi, Nghê Sơ Tuyết căn bản không ý thức được, người phụ nữ đang nói giúp cô này cũng là một giuộc với chúng.

 

Cuối cùng người đàn ông cũng nhìn thấy xong chuyện, anh ta mới giả vờ xua tay vỗ vai: “Bỏ đi, không so đo với cô gái này nữa.”

 

Nói xong, ban người nhanh chóng biến mát, Nghê Sơ.

 

Tuyết vuốt nhẹ ngực, ban nãy dọa cô rồi. Đúng lúc này, bên cạnh có một bác gái lớn tuổi nhìn thấy rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, nhưng bác không dám lên tiếng, nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết sắp rời đi, bác mới vội vàng gọi cô lại: “Cô gái, ví tiền với điện thoại của cháu bị trộm rồi, mau báo cảnh sát đi!”

 

Nghê Sơ Tuyết vừa nghe thấy thế, vội vàng lấy balo sau lưng xuống, kéo khóa xuống, điện thoại và ví tiền của cô thật sự là không thấy đâu nữa.

Bình Luận (0)
Comment