Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2462

Bàn tay đang định kéo tay cô ra của người đàn ông chợt khựng lại, khuôn mặt đang ngẳng lên dưới ánh đèn mờ ảo này không hiểu sao lại mang đến cho anh một cảm giác rất quen thuộc.

 

Không, không phải vì anh đã từng nhìn thấy cô, mà bởi vì dung mạo của người phụ nữ này trông rất giống như người thân thiết nhất của anh.

 

“Cứu tôi với…” Hứa Tâm Duyệt mở đôi môi đỏ mọng cầu cứu, ánh mắt cô hiện lên một tầng sương mờ, giống như một viên ngọc thạch màu đen đọng nước.

 

Đôi mắt này…

 

Con ngươi của người đàn ông lại lần nữa co rút lại, ngay.

 

cả ánh mắt khẩn cầu cũng giống như đúc.

 

Trong lúc người đàn ông vẫn đang ngắn người thì gã đàn ông béo ú kia đã đuổi đến nơi, ông ta thầy Hứa Tâm Duyệt đang ôm một người đàn ông, thân mật giống như một cặp tình nhân thì vội dừng bước lại.

 

Mà phía sau lưng ông ta, Trần Hào sợ sẽ gây ra phiền phức cũng đã đuổi kịp theo, anh ta cũng nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt say khước đang ôm chặt lấy một người đàn ông.

 

Dù cách nhau đến tận vài mét, ánh đèn ở hành lang lại rất tối, nhưng bọn họ cũng cảm giác được người đàn ông trẻ tuổi đang bị Hứa Tâm Duyệt ôm chặt lấy rõ ràng đang vô cùng khó chịu. Thậm chí ngay cả khi dưới ánh đèn hành lang, khuôn mặt tuần tú của anh đã bị che khuất một nửa cũng hiện lên vẽ cao quý khiến người khác không dám đắc tội.

 

Lúc này, đôi mắt sâu thẳm, lạnh như băng của ngừoi đàn ông nhìn chằm chằm về phía hai người đàn ông trước mặt. Hai người kia đứng cách đó máy mét, bị anh nhìn chằm chằm, đều không khỏi không rét mà run.

 

Trần Hào rát tinh mắt, anh ta lúc này chợt nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhận ra anh là ai thì sợ hãi lên tiếng: “Có… Cố đại thiếu gia…”

 

Anh ta nói không hề lưu loát, lắp ba lắp bắp rõ ràng là bây.

 

giờ trong lòng anh ta đang rất hốt hoảng, mà gã đàn ông béo ú cũng nhận ra ngay, ông ta vội vàng cười xoà nói: “Hiểu lầm… Là hiểu lầm thôi…Chúng tôi không quấy rày ngài nữa ạ…”

 

Hứa Tâm Duyệt say gần như không biết trời đất gì nữa rồi, nhưng cô vẫn kiên quyết ôm chặt lấy eo của người đàn ông, không buông ra.

 

Giống như đang nắm chặt lấy phao cứu mạng của mình vậy.

 

Chỉ thấy đôi môi mỏng gợi cảm của người đàn ông khẽ hé, hướng về phía hai người kia, nhả ra một chữ: “Cútt”

 

Nếu đã nhận ra anh thì tốt nhát biết điều mà cút đi, đừng làm anh chướng mắt.

 

Sau khi hai người Trần Hào vội vàng xoay người chạy đi, người phụ nữ đang treo trên người đàn ông vẫn không hay biết gì mà ôm chặt lầy anh không buông.

 

“Buông ra.” Người đàn ông hé môi mỏng ra lệnh.

 

Hứa Tâm Duyệt đang say rượu mơ màng cũng bị anh doạ cho tỉnh táo lại một chút, cô quay đầu nhìn thì thấy đám người Trần Hào không còn đuổi theo nữa.

 

Cô đỡ trán, nói với người đàn ông trước mặt: “Cảm ơn anh.”

 

Nói xong, Hứa Tâm Duyệt mơ mơ hồ hồ, không phân biệt trái phải gì chọn đại một đường hành lang chuẩn bị rời đi.

 

Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt anh trang đầy sự chán ghét, người phụ nữ xuất hiện ở những nơi thế này thì không nói cũng biết là loại người thế nào.

 

Hứa Tâm Duyệt vừa đi được vài bước thì nhận ra mình lạc đường rồi, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông ban nãy vẫn còn đứng đó, cô vội vàng hỏi: “À ừ… xin hỏi làm sao để đi ra khỏi đây?”

 

Cố Thừa Tiêu nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Muốn đi ra thì theo tô “Vâng! Cảm ơn anh…” Hứa Tâm Duyệt vội vàng đi theo anh, nhưng vì say rượu khiến đầu óc cô rất mơ hồ, chỉ mới đi được vài bước, cô đã lảo đảo đâm vào lưng người đàn ông.

 

“Xin lỗi, xin lỗi.” Hứa Tâm Duyệt vừa xin lỗi vừa loạng choạng lùi vê phía sau.

 

Cố Thừa Tiêu phớt lờ cô, tiếp tục đi về hướng thang máy.

 

Hứa Tâm Duyệt đi theo anh đến cửa thang máy, so với ánh đèn mờ ảo trên hành lang, thì đèn ở đây sáng hơn nhiều, dưới ánh đèn, khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt trở nên xinh đẹp, đáng yêu hơn.

 

Cố Thừa Tiêu dựa thân người cao gầy vào thành thang máy, một tay đút túi quần, anh chưa bao giờ chủ động nhìn trộm phụ nữ, nhưng anh lại bất giác nhìn chằm chằm vào cô gái đang dựa vào tường ở phía đối diện, muốn nhìn thấy rõ mặt cô.

Bình Luận (0)
Comment