Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 325

Đường Tư Vũ nhìn kỹ thuật bơi của Hình Liệt Hàn, cô âm thầm sinh lòng ngưỡng mộ, khả năng bơi lội của cô cũng không thể nào bơi xa như vậy được, cô chỉ có thể nghịch nước ở vùng nước cạn thôi.

 

10 mấy phút sau, Hình Liệt Hàn và Hình Nhất Phàm bơi trở lại,Hình Nhất Phàm bơi qua chỗ của Hình Nhát Nặc, dạy cô ấy bơi như thế nào.

 

Còn Hình Nhất Hàn lại đi về phía Đường Tư Vũ và cậu nhóc, Đường Tư Vũ ngắm nhìn cảnh nắng chiều tà phía sau, Hình Liệt Hàn giống như một vị vua biển cả Vậy, thân hình thon dài mảnh mai lắm tắm nhỏ từng giọt nước, mái tóc đen như mực nhẹ nhàng vung vầy, đôi mắt dường như càng ` ` ^ :3 > ngày càng sâu hơn biên cả.

 

“Woal Daddy đẹp trai quá.”

 

Cậu nhóc woa lên, cảm thấy cha mình quá đẹp trai.

 

Ánh mắt của Đường Tư Vũ có chút lay động, thế nhưng tâm tư vẫn không thể nào tự kiềm chế được mà bị thu hút bởi người đàn ông đang bước qua đây.

 

Hình Liệt Hàn đi đến trước mặt Đường Tư Vũ và cậu nhóc, anh cúi xuống bế cậu nhóc: “Daddy đưa con đi bơi.”

 

“Dạt”

 

“Cần thận đó.”

 

Đường Tư Vũ vẫn hơi căng thẳng, dù sao con trai cũng còn nhỏ như vậy.

 

“Vậy thì bơi cùng nhau đi.”

 

Hình Liệt Hàn quay đầu lại, nháy mắt giống như đang trêu chọc cô.

 

Trái tim Đường Tư Vũ hơi ngột ngạt, nhưng cô vẫn cởi chiếc áo choàng trên người xuống đặt lên chiếc ghế nằm bên cạnh, rồi cô đi theo Hình Liệt Hàn xuống nước, lúc này đến cả nước biển cũng trở nên nóng lên, cô cũng không còn thấy lạnh nữa.

 

Cô nghe thấy tiếng cậu nhóc cười khúc khích, chỉ thấy cậu đứng ở chỗ nước ngang ngực, còn Hình Liệt Hàn bảo vệ bên hông cậu, đỡ cơ thể bé nhỏ của cậu dạy cậu bơi như thế nào.

 

Đường Tư Vũ thấy có Hình Liệt Hàn bên cạnh, cô cũng nhân cơ hội này tự mình chơi một lát, cô kéo chiếc kính trên trán xuống nhẹ nhàng đeo vào rồi lặn xuống mặt nước, nước biển ở đây trong veo đến nổi có thể nhìn thấy màu sắc của bãi cát dưới đáy biển, còn có thể nhìn thấy cá bơi lội, dưới biển là một thế giới khác rực rỡ sắc màu.

 

Trong lúc không hay không biết, Đường Tư Vũ và cậu nhóc đã chơi đùa hơn nửa tiếng rồi, lúc này Hình Nhất Nặc và Hình Nhất Phàm đi qua, muốn dẫn cậu nhóc đi đến lâu đài cát phía dưới ghế nằm bên cạnh, cậu nhóc nghe vậy liền không bơi nữa, đi chơi cùng với cô chú.

 

Lúc này Đường Tư Vũ vẫn chưa chơi đủ, sau khi cậu nhóc bị dẫn đi, Hình Liệt Hàn cũng không còn đối tượng để chỉ dạy nữa, anh đảo mắt một vòng, thì rơi ngay vào thân người của Đường Tư Vũ.

 

Chỉ nhìn thấy mái tóc dài vén lại thành một búi tròn trên đỉnh đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay to lại càng xinh đẹp thuần khiết, xương bướm đẹp (xương phía sau lưng), cùng bờ vai mảnh khảnh vô cùng hoàn mỹ, Hình Liệt Hàn lập tức cảm thấy quần bơi của mình có chút khó chịu rồi.

 

“Có muốn bơi đến chỗ sâu hơn một chút không?”

 

“Tôi không dám!”

 

“Anh dẫn em đi.”

 

“Nhưng mà mấy đứa nhỏ…” Đường Tư Vũ lo lắng bọn nhỏ sẽ gặp nguy hiểm trên bãi biển.

 

“Kìa…cha mẹ đến rồi kìa.”

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn nhìn về hướng chỗ đậu xe, Hình Chính Đình và Tưởng Lam cũng đi bộ qua đây.

 

Đường Tư Vũ nghĩ rằng cậu nhóc cũng mệt rồi, lúc này cũng không thể xuống nước nữa, cô thật sự rất muốn bơi đến chỗ sâu hơn chơi một lát, cô nói với Hình Liệt Hàn: “Anh có thể đi với tôi qua đó không?”

 

“Tất nhiên!”

 

Hình Liệt Hàn cũng không yên tâm để cô bơi qua đó một mình.

 

“Được! Vậy đi thôi! Tôi bơi không được nhanh! Anh phải đợi tôi đó.”

 

Đường Tư Vũ lên tiếng.

 

Hình Liệt Hàn cong môi mỉm cười: “Yên tâm, anh sẽ không để em cách anh quá xa đâu.”

 

Đường Tư Vũ cảm nhận được đầy ắp sự an toàn không thể nào nói rõ được, cô chắp đôi tay lại rồi lặn về phía trước, uyên chuyển như bóng dáng của nàng tiên cá đang chui mình vào dòng nước biển vậy, phía sau Hình Liệt Hàn lập tức bơi theo.

 

Đường Tư Vũ cũng muốn nỗ lực chứng minh thực lực của bản thân, khoảng 10 mấy phút sau hai người đã bơi tới nơi cách bãi biển tầm 200 mét, bãi biển ở đây vô cùng sạch sẽ, không có thủy triều dâng cao, Đường Tư Vũ bơi lướt trên mặt nước, dừng lại trên mặt nước trong veo có thể nhìn thấy tận đáy biển, trong lòng cô cảm thấy đẹp chết đi được.

 

“Đẹp quá đi!”

 

Đường Tư Vũ phát ra tiếng thán phục.

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn rơi vào gương mặt của cô, trong mắt của anh phong cảnh đẹp nhất, chính là cô.

Bình Luận (0)
Comment