Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 750

Đồng thời, anh lại mỉm cười, vỗ vai Dương Vũ Bân nói: “Vũ Bân, anh ở lại với chị Thắm đi, chúng tôi vào nhà trước.”

 

“Được, được rồi” Dương Vũ Bân đang cần cơ hội như vậy. Anh ta mỉm cười gật đầu, nhìn vợ chồng Ôn Lệ Thâm đi vào phòng khách, sau đó mỉm cười đi tới ngồi lên cái ghế bên cạnh Tô Thắm: “Cô Tô, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cô đấy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô là ở trong đám cưới của Lệ Thâm.”

 

“ÒI Thật xin lỗi, lúc đó khách khứa đông quá nên tôi cũng không để ý lắm. Cho nên không nhìn thấy anh.”

 

Tô Thắm cười xin lỗi.

 

“Không sao, không sao. Thật ra lúc đó tôi đã muốn làm quen với cô nhưng lại sợ làm phiền cô. Bây giờ có cơ hội quen biết cô, tôi thật sự rất vui.”

 

Ánh mắt của Dương Vũ Bân nghiêm túc mà trìu mến nhìn Tô Thắm.

 

Tô Thắm nhìn thấy ánh mắt của anh ta, liền tránh né nhìn sang ánh đèn bên cạnh: “Anh Dương cũng là một người rất xuất sắc, được quen biết anh cũng là niềm vinh hạnh của tôi.”

 

“Nào có! Cô Tô đừng nói như vậy, tôi mới là người rất vinh hạnh vì được gặp cô. Có thể được gặp cô không biết kiếp trước tôi đã tu được phước báu gì!”

 

Dương Vũ Bân xoa hai tay kích động, sau đó, dù gì anh ta cũng không phải là một đứa nhỏ nữa rồi, lúc này anh ta vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Thám, nói ra những lời trong lòng: “Cô Tô, tôi nghe nói cô vẫn luôn độc thân, tin rằng nguyên nhân cũng là vì công việc của cô.

 

Tôi không biết cô Tô nghĩ gì về tôi, nếu có cơ hội, tôi hy vọng chúng ta có thể tìm hiểu nhau.”

 

Tô Thắm ngắng đầu nhìn anh, rất khéo léo nói: “Xin lỗi, anh Dương, anh rất tốt, tốt về mọi mặt, chỉ là vì lý do cá nhân, cho nên trước mắt tôi vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện tình cảm.”

 

“Không sao, tôi có thể đợi, tôi cũng nghĩ chúng ta chưa biết gì về nhau, cho nên cô vẫn còn chưa hiểu tôi. Sau này, chúng ta có thể đi ăn hoặc nói chuyện với nhau thường xuyên hơn. Chúng ta làm bạn trước cũng không sao.”

 

Dương Vũ Bân thực sự không muốn mắt cơ hội này.

 

Tô Thám cười gật đầu: “Được rồi! Có thời gian thì ra ngoài ăn cơm nhưng công việc của tôi tương đối bận rộn, có lẽ cũng không có nhiều thời gian rảnh.”

 

“Không sao đâu, tôi sẽ sắp xếp thời gian, mọi việc tùy theo thời gian của cô, bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian.”

 

Có thể nói Dương Vũ Bân là người cực kỳ chủ động.

 

Tô Thắm cũng không phủi lòng tốt của anh ta, gật đầu nói: “Được.”

 

“Vậy tôi có thể mạo muội xin số điện thoại của cô không? Như vậy lúc bình thường liên lạc sẽ dễ dàng hơn.”

 

Tô Thám cũng không từ chối, anh ta là bạn của Ôn Lệ Thâm, nên cô không thể tỏ ra quá lạnh lùng. Thật ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sau này sẽ không còn gặp nhau nữa, bởi vì cô không thích cuộc sống mang theo quá nhiều tình cảm.

 

Có thể nói cô đã hết hy vọng với cái gọi tình cảm này rồi. Cô đã từng yêu hết mình, nhưng cuối cùng lại thua thê thảm.

 

Hình gia, Hình Nhất Nặc sắp đối mặt với việc ra nước ngoài cho nên tâm trạng lúc nào cũng ủ rũ. Trước đây Tưởng Lam cũng chỉ coi như tâm trạng cô không vui hoặc là muốn làm ầm ï gì đó, nhưng bây giờ bà đã biết mọi cảm xúc của con gái đều có liên quan đến Ôn Lương Diệu.

 

Bà thật không ngờ rằng con gái mình nhỏ tuổi như vậy nhưng ánh mắt nhìn người rất chuẩn, vậy mà cô có thể nhìn ra Ôn Lương Diệu là một nửa còn lại cực kỳ tốt.

 

Đáng tiếc là cô sinh muộn vài năm, nếu không, bà sẽ không nóng lòng nồi giận.

 

“Mẹ, không phải chúng ta nên mời mời dì Ôn và những người khác dùng bữa trước khi đi sao?”

 

Hình Nhất Nặc nằm bên cạnh Tưởng Lam hỏi.

 

Tưởng Lam gật đầu tán thành: “Chuyện này cũng phải, được rồi, lúc đi chúng ta sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm.”

 

Khóe miệng Hình Nhất Nặc hơi nhéch lên, dường như lúc này cô rất vui.

 

Tưởng Lam âm thầm nhìn con gái, cũng không biết bây giờ có phải Ôn Lương Diệu không gặp cô nữa không, cho nên cô mới không ra ngoài.

 

Thật ra Tưởng Lam cũng đoán đúng rồi.

 

Hình Nhất Nặc đương nhiên cũng đã liên lạc với Ôn Lương Diệu, chỉ là Ôn Lương Diệu vẫn luôn rất bận, cho nên không có thời gian gọi điện thoại hoặc lên mạng liên lạc với cô.

 

Con gái ngốc này.

 

Tưởng Lam âm thầm thở dài một hơi.

 

Đúng lúc này điện thoại di động của Hình Nhất Nặc đột nhiên vang lên, mới khoảng hai giờ chiều, cô nghĩ thầm chắc chắn là bạn thân của cô muốn cô đi tiễn.

 

Cô cầm điện thoại lên vừa nhìn tim cô đã giật thót. Điện thoại là Ôn Lương Diệu gọi tới, cô cầm điện thoại trong tay, phấn khích nói với Tưởng Lam: “Mẹ, con lên lầu nghe điện thoại.”

 

Cô nói xong, thì chạy tót lên lầu. Hình Nhất Nặc thật sự là không muốn nghe điện thoại của Ôn Lương Diệu trước mặt mẹ mình đâu, rất không tiện.

Bình Luận (0)
Comment