Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1235

Chương 1235


Hương vị ngọt ngào, cảm xúc mềm mại thổi bùng ngọn lửa của anh.


Đêm nay họ triền miên, nhớ lại kỷ niệm đẹp lúc trước.


Hôm sau, tất cả mọi người bị triệu tập đến phòng khách, Giản Ngọc còn tưởng họ đang tổ chức cuộc họp gia đình, định tránh mặt nhưng Mục Chỉ Huyên lại cương quyết muốn giữ anh ta lại.


Quan Triều Viễn thì có chút suy sụp, rõ ràng hôm qua anh đã nói không có nhưng Mục Chỉ Huyên vẫn nói chuyện này cho Giản Ngọc.


Giản Ngọc nghe hết đầu đuôi câu chuyện, mặt vẫn không có cảm xúc gì.


Tất cả mọi người đều đang đợi anh ta lên tiếng, đặc biệt là Mục Chỉ Huyên, bà sốt ruột muốn được nhận con trai.


“Ông Quan, bà Ôn, tôi rất cảm ơn hai người đã nói cho tôi nghe những chuyện này nhưng tôi nghĩ chắc hai người nhầm rồi, tôi không phải con trai của hai người.”


“Mẹ nhìn đi anh ta nói không phải thì chắc chắn là không phải! Tối qua con đã kiểm tra rồi!” Quan Triều Viễn là người đầu tiên nhảy ra nói.


“Miếng ngọc mà hai người nói, tôi chưa nhìn thấy bao giờ.”


“Hơn nữa, nếu anh ta là ma cà rồng thì mắt phải màu xanh! Nhưng mắt anh ta màu đen!” Quan Triều Viễn lại đưa ra luận cứ.


“Cho nên xin lỗi, để hai người thất vọng rồi!”


Giản Ngọc lịch sự rời phòng khách, ra ngoài biệt thự.


Những người còn lại đều im lặng, không biết nên đối mặt với tình huống này thế nào, chỉ có Quan Triều Viễn là vui vẻ.


“Em xem, anh đã nói rồi mà, chắc chắn không thể là anh ta!” Quan Triều Viễn tiếp tục đắc ý.


Lúc này Tô Lam không nhịn được nữa: “Rõ ràng hôm qua anh thấy nốt ruồi son đó nhưng anh lại nói anh không thấy, thật sự không biết rốt cuộc anh có ý đồ gì?”


Quan Triều Viễn không ngừng nháy mắt với Tô Lam.


“Anh có nháy mắt thì em cũng sẽ nói vậy thôi!”


“Chẳng phải đã thống nhất là cùng một phe à? Sao em bán đứng anh?”


Quan Triều Viễn có thể chấp nhận bất cứ ai bán đứng anh nhưng Tô Lam thì không thể, anh tức giận đi thẳng lên tầng.


“Mẹ, thực ra con nghĩ miếng ngọc không thể tượng trưng cho điều gì cả, dù sao thì lúc ở trong rừng anh Ngọc vẫn là trẻ sơ sinh, làm mất cũng rất bình thường.” Tô Lam vội an ủi Mục Chỉ Huyên.


“Mẹ biết, chỉ là từ lời nói của thằng bé thì có thể thấy, cho dù là thật thì thằng bé cũng không muốn nhận chúng ta.”


Đây mới là điều khiến Mục Chỉ Huyên buồn.


“Còn một điểm đáng ngờ nữa, thực ra anh rể nói đúng, nếu anh Ngọc là anh em sinh đôi với anh rể, vậy anh Ngọc cũng là con cháu của loài người và ma cà rồng, anh ấy nên có mắt và máu xanh mới đúng.”


Tô Kiêm Mặc đưa ra quan điểm mới.


“Rất có khả năng thằng bé đã giải phong ấn rồi.” Quan Hạo vẫn luôn im lặng, lúc này lên tiếng.


“Bố, thật sự có thể giải phong ấn sao?” Biết thông tin này, Tô Lam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nếu như vậy thì Quan Triều Viễn cũng có thể giải được phong ấn.

Bình Luận (0)
Comment