Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1248

Chương 1248


Hình như đằng trước có thứ gì đó đang thu hút nó.


Tô Lam cúi người xuống sờ lông của Wing, mấy ngày vừa rồi nó đi theo các cô, phần lông trắng của nó đã bị dính rất nhiều đất bẩn nhìn có vẻ khá chật vật.


“Wing, yên lặng đi, chúng ta sắp ra ngoài rồi, đợi khi nào chúng ta ra ngoài rồi thì có thể về nhà.”


Giản Ngọc cúi xuống nhìn Wing: “Đây là nhà của nó.”


Quan Triều Viễn và Tô Lam đồng thời quay sang nhìn Giản Ngọc với vẻ mặt ngạc nhiên.


“Khoảng chừng bảy, tám năm trước tôi đã từng quay lại đây một lần, khi đó tôi biết được là con sói đầu đàn đã bị mất một đứa con trai. Ngày xưa tôi được con sói đầu đàn cũ nuôi lớn, con sói đầu đàn lúc bấy giờ là con của nó, còn đây chính là con của sói đầu đàn mới.”


“Sao anh biết vậy? Chúng nó nhìn giống hệt nhau mà!”


“Biết là biết thôi, con sói này chắc là do em mua về đúng không?”


“Em mua lại từ một người thợ săn, lúc ấy nó vẫn còn là một con chó con thôi.”


“Cũng hợp lý, thường thì các tay thợ săn sẽ vào rừng Zavala sẽ bắt các thú con rồi bán lại với giá cao, chắc là vì thế nên nó mới về đến tay em”


Giản Ngọc nhìn thẳng vào Wing.


“Anh nói đùa gì thế? Lúc nó bị bắt khỏi khu rừng này nó chỉ là một con sói non, nó biết đường à?”


“Em nuôi lớn nó mà chẳng hiểu gì nó cả, có nhiều thứ được gọi là bẩm sinh đấy.”


Giản Ngọc ngồi xổm xuống, sờ Wing rồi cởi dây xích của nó ra.


Ngay sau đó, Wing lập tức lao về phía trước, ba người đi theo sau.


Không biết có phải là vì ở với người lâu rồi hay không mà Wing cũng khá hiểu người, nó đi rất chậm, thi thoảng còn quay người lại nhìn Tô Lam.


Nhờ sự dẫn dắt của Wing, cuối cùng thì họ cũng đã đi được vào trong rừng, sau khi đi vào thì Giản Ngọc như cá gặp nước vậy, dù sao thì đây cũng là nơi mà anh ta đã lớn lên.


Đây là một khu rừng rậm nguyên sinh chưa hề bị khai phá bởi con người, bên trong có rất nhiều bụi gai, bụi cỏ, Tô Lam đã phải cố gắng rất nhiều mới đi qua được.


Sau một ngày bôn ba, cuối cùng thì mọi người cũng đã đến cửa khu mộ vào lúc trời tối.


Bởi vì trời đã tối dần rồi nên mọi người đã quyết định nghỉ ngơi rồi đến ngày hôm sau mới vào khu mộ.


Buổi tối hôm đó, Giản Ngọc đã liên lạc với bên tập đoàn Dark Reign để họ chuẩn bị máy bay để bay đến đây rồi bay về, chờ khi nào ba người ra khỏi rừng rậm thì sẽ lập tức lên máy bay.


Mặc dù buổi tối hôm nay là để nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng không ai chợp mắt nổi.


Hơn một tháng lặn lội, cuối cùng thì cũng đến bước cuối cùng rồi, đêm nay chính là đêm mà mọi người cảm thấy khẩn trương nhất.


Khi mặt trời vừa ló rạng, cả ba người không hẹn mà cùng tỉnh giấc, ăn lót dạ rồi đi vào trong khu mộ.


“Tô Lam, em đợi ở đây đi, để hai bọn anh đi vào là được rồi, trong khu mộ này có rất nhiều bẫy, nói khó nghe thì hai bọn anh còn chẳng thể lo nổi cho bản thân ấy chứ. Với cả, trong này sẽ có rất nhiều thi thể.”


Nghe như vậy, Tô Lam sợ đến mức toát cả mồ hôi.


“Làm gì mà phải nói khủng bố như thế? Anh làm cô ấy sợ rồi!” Quan Triều Viễn vội vàng ôm lấy Tô Lam vào lòng, bảo vệ vợ.


Giản Ngọc cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, không nói quá lên như vậy thì liệu Tô Lam có chịu nghe lời không?

Bình Luận (0)
Comment