Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1568.2 - Chương 1568.1579

Chương 1568

Mọi người cùng nhìn về phía Binh Binh.

“Trước khi ăn cơm, tôi nói có việc muốn tìm đại ca, hai chúng tôi ngồi trong phòng uống chút trà, tôi đã cho ít thuốc vào trà để chuẩn bị cho lúc cần đến.” Binh Binh giải thích.

“Mẹ! Binh Binh, bình thường trông cậu thật thà vậy mà không ngờ trong thời khắc mấu chốt cũng được việc quá nhỉ!”

“Đúng rồi đấy, Binh Binh, không ngờ!”

“Chuyện này mọi người yên tâm, về ngủ đi, đừng làm phiền hai người họ nữa, với bản lĩnh của đại ca, chắc sẽ chiến đến rạng sáng nhỉ?” Chuột ngáp một cái rồi nói.

Vì thế mọi người ai về phòng nấy.

Trong phòng Giản Ngọc.

“Đừng, đừng mà! Buông em ra!” Hai tay hai chân Lý Như Kiều đấm đá liên tục.

Điều này làm Giản Ngọc tỉnh táo hơn nhiều.

Quần áo của Lý Như Kiều đã bị cởi hết phân nửa rồi nhưng bỗng dưng anh lại ngừng tay, bước thẳng vào nhà vệ sinh cầm vòi hoa sen xịt lên mặt mình.

Dòng nước lạnh lẽo tạt vào mặt làm anh ta tỉnh táo hơn nhiều.

Anh ta về phòng ngủ kéo Lý Như Kiều trên giường dậy rồi đẩy cô ấy ra ngoài, khoá cửa phòng lại.

Lúc này Lý Như Kiều mới nhận ra mục đích thật sự của mình là gì? Nhưng bây giờ phát hiện cũng đã muộn rồi.

Cô ấy đành phải về phòng mình.

Không biết có phải vì cứ nghĩ đến chuyện này hay không mà mọi người đều cùng thức dậy, nhưng khi nghe Lý Như Kiều kể chuyện xảy ra tối qua, tất cả mọi người đều nhìn Lý Như Kiều chằm chằm.

“Đồ vô dụng, uổng công mọi người nghĩ cho cậu nhiều như vậy!”

“Đúng vậy! Đáng đời! Cậu mà cũng đòi theo đuổi đại ca à!”

Mọi người anh một câu tôi một câu mắng Lý Như Kiều tơi tả.

Lý Như Kiều cũng tự trách mình quá vô dụng!

Mà Giản Ngọc thì không nói gì, xem như chuyện tối qua chưa hề xảy ra.

Lại một ngày trôi qua, đã đến ngày xuống mộ, mọi người lại lên tinh thần.

Sau khi khảo sát địa điểm, sắp xếp mọi thứ xong xuôi.

“Vẫn theo luật cũ, sau khi xuống dưới, tất cả mọi người đều không được hoạt động riêng lẻ, mọi chuyện phải nghe theo lệnh của tôi.” Giản Ngọc vẫn là Giản Ngọc có phong thái lãnh đạo.

“Vâng!” Mọi người đồng thanh.

Mọi người thu dọn đồ đạc, mặc trang bị xong thì xuống mộ.

Đây không phải là lần đầu tiên xuống mộ, mọi người không thấy có gì mới mẻ, dọc đường đi đều cẩn thận cực kỳ.

Giản Ngọc đi tuốt đằng trước, từ trước đến nay anh ta luôn là người đi đầu.

Cuối cùng cũng vào ngôi mộ, ngôi mộ này trang trí cực kỳ lộng lẫy, vàng bạc châu báu, đồ cổ bên trong nhiều đếm không xuể.

“Chúng ta phát tài rồi!” Đại Tráng nhịn không được cảm thán.

Giản Ngọc chưa bao giờ là người tham lam, cấp dưới do anh đào tạo cũng vậy.
Chương 1569

“Vẫn theo luật cũ, mỗi người chỉ được lấy ba món đồ, tốc độ nhanh lên, tôi lo trong này có cơ quan, mọi người cẩn thận chút.”

Giản Ngọc lại ra lệnh, mọi người nghe lệnh, lập tức bắt đầu chọn món mình thích.

Lý Như Kiều thì hơi lơ đễnh, mấy thứ này quá tầm thường, không có gì thu hút cô ấy cả, cũng có lẽ là lòng cô ấy không nằm ở đây.

Cô ấy đi bộ trong ngôi mộ, nhìn chỗ này sờ chỗ kia.

Bỗng nhiên cô ấy phát hiện bên dưới quan tài có khắc một đoá hoa sống động như thật.

Cô ấy tò mò bước sang sờ thử thì nghe tiếng “soạt”.

Đoá hoa bỗng chui từ dưới đất lên, từ từ nở rộ trước mặt cô ấy.

Lý Như Kiều cười, không ngờ lại có món đồ công nghệ cao như vậy.

“Cẩn thận!” Giản Ngọc chợt hét lên.

Hàng nghìn mũi tên bắn ra!

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Giản Ngọc đè Lý Như Kiều xuống dưới thân.

Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau.

Lý Như Kiều hoảng hồn, ngơ ngác nhìn Giản Ngọc.

Cô ấy biết trong lòng Giản Ngọc có cô ấy, nếu không sẽ không chú ý đến từng hành động của cô ấy, càng sẽ không cứu mình trong lúc nghìn cân treo sợi tóc này.

“Không muốn sống nữa à?” Giản Ngọc trợn mắt quát.

Toàn bộ ngôi mộ bắt đầu rung chuyển, cát bụi rơi xuống liên tục.

“Không xong rồi, ngôi mộ sắp sụp!” Binh Binh vịn mắt kính trên mũi, nói.

“Rút ngay!” Giản Ngọc ra lệnh, mọi người lập tức chạy về phía cửa.

Lần nào trộm mộ cũng nghìn cân treo sợi tóc, mỗi lần trước khi xuống mộ, mọi người đều chuẩn bị tinh thần sẽ không lên được nữa.

Khoảnh khắc họ mới vừa ra khỏi ngôi mộ thì “ầm” một tiếng, toàn bộ ngôi mộ đã sập hết rồi.

“Nguy hiểm quá, may mà chúng ta ra sớm!” Khỉ lau mồ hôi trên trán.

“Xem ra ngôi mộ này được trang bị hệ thống tự huỷ, bây giờ phát hiện có người trộm mộ, đụng phải cơ quan, mở hệ thống tự huỷ, thảo nào lúc trước tôi không tra được gì cả, làm kín thật.” Binh Binh là người đam mê kỹ thuật nên vừa ra là bắt đầu phân tích ngay.

“Nhưng chúng ta đâu đụng trúng cơ quan, mọi người đụng trúng cơ quan à?”Khỉ sờ đầu hỏi.

Họ đều đã quen với mộ và cũng quen với những cơ quan chung.

Giản Ngọc lập tức vọt đến trước mặt Lý Như Kiều: “Cơ quan rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra à? Cuối cùng cô đang nghĩ gì vậy, mọi người sắp bị cô hại chết rồi!”

Mọi người đều nhìn về phía Lý Như Kiều, thì ra là Lý Như Kiều bất cẩn đụng trúng cơ quan.

Từ trước đến nay Giản Ngọc đều mắng rất ghê.

Lý Như Kiều cũng biết mình sai rồi nhưng… Cô ấy ôm lấy Giản Ngọc!

Tất cả mọi người ngơ ngác, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chương 1570
“Em biết trong lòng anh có em, anh cũng quan tâm em!” Lý Như Kiều nhắm mắt lại, hạnh phúc.
Giản Ngọc cũng do dự một lúc.
“Đại ca, anh thừa nhận đi, anh cũng thích em đúng không?”
Giản Ngọc đẩy Lý Như Kiều ra thật xa.
“Đừng có ra vẻ với tôi, cô đụng trúng cơ quan, thấy tất cả anh em sắp chết chung với cô không, cô tự bình tĩnh suy nghĩ cho kỹ đi, thu dọn đồ đạc, rút!”
Mặt Giản Ngọc vẫn lạnh lùng như cũ.
Lý Như Kiều thè lưỡi nhưng vẫn hạnh phúc ngất ngây.
Trên đường trở về, Giản Ngọc không nói câu nào.
Lý Như Kiều thì cứ nhớ đến cảnh Giản Ngọc đè cô ấy xuống.
“Ớt Nhỏ, cậu cười gì vậy?” Đại Tráng nhìn Lý Như Kiều hỏi.
“Mọi người biết không, lúc tôi mới đụng vào cơ quan, đại ca nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bổ nhào đè tôi xuống nên tôi cảm thấy trong lòng đại ca có tôi, mọi người thấy thế nào?”
“Nếu không nhờ đại ca thì cô đã thành cái sàng rồi.” Binh Binh nói.
Họ đều là anh em sống chết có nhau, sẽ không trách ai vì người đó đã đụng trúng cơ quan làm mọi người gặp nguy hiểm.
“Tôi có cách rồi, chẳng phải mỗi lần trộm mộ về là sẽ có tiệc chúc mừng à?” Dường như Lý Như Kiều đã tự thông suốt.
“Chẳng lẽ cậu định bỏ thuốc đại ca nữa à, đại ca thông minh đến vậy, không thể nào đâu.” Binh Binh lắc đầu nói.
“Không bỏ thuốc, lần nào chúng ta mở tiệc ăn mừng mà chẳng uống say mèm, đến lúc đó tôi tự có cách.” Lý Như Kiều trông như đã tính toán hết cả rồi.
Đúng là tối nay có tiệc chúc mừng, mặc dù họ đã động vào cơ quan làm cả ngôi mộ bị phá huỷ nhưng ít nhất mỗi người đều mang về một hai món, chưa đến mức không có thu hoạch gì.
“Đại ca, hôm nay chúng ta lại thoát chết, ly này em mời đại ca!” Đại Tráng bưng ly rượu lên trước.
Giản Ngọc ai mời cũng không từ chối, ly nào cũng uống hết sạch.
“Đúng rồi đại ca, không biết đây là lần thứ mấy thoát chết rồi nhưng lần tiếp theo không may đến vậy nữa đâu, cho nên hôm nay không say không về!” Khỉ uống một mạch ba ly, mặt vẫn bình tĩnh.
Mọi người uống cho thoả, bình thường lúc này Giản Ngọc sẽ không làm mọi người cụt hứng, sẽ uống say rồi mới nghỉ.
Tửu lượng của Giản Ngọc không tốt lắm, mới uống chưa được bao nhiêu mà anh ta đã say rồi nhưng anh ta vẫn khá tỉnh táo.
“Tôi uống say rồi, mọi người tiếp tục đi.” Giản Ngọc lắc lư lên lầu, chui vào phòng mình, nằm trên giường không muốn dậy nữa.
Đêm nay ngủ rất ngon.
Tối nay mọi người đều uống hơi nhiều nên sáng sớm hôm sau không dậy nổi.
Khoảng hơn mười giờ sáng, cuối cùng Giản Ngọc cũng mở mắt ra, mới vừa mở mắt đã cảm thấy đầu đau dữ dội.
Giản Ngọc xoa huyệt thái dương, ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện bên mép giường mình có một người, làm anh ta giật mình.
Lý Như Kiều ngồi trên giường anh ta, người quấn chăn của anh ta, tóc tai rối tung.
Chương 1571

“Ớt Nhỏ, sao cô lại ở đây?”

“Anh còn hỏi sao em lại ở đây? Em đang định hỏi anh đấy! Đại ca, chẳng lẽ anh định trở mặt không chịu trách nhiệm à?” Lý Như Kiều cúi đầu, mặt hơi ngại ngùng.

“Chịu trách nhiệm gì?” Đầu Giản Ngọc suy nghĩ xem rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

“Anh nhìn anh đi, không chịu trách nhiệm! Đêm qua hai chúng ta đã, đã…” Lý Như Kiều cắn môi cười cười: “Em không cần biết, dù sao anh phải chịu trách nhiệm với em.”

“Ý của cô là đêm qua hai chúng ta đã…” Giản Ngọc vỗ đầu mình, đúng là đêm qua anh ta đã uống hơi nhiều, đúng là anh ta không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy, chẳng lẽ anh không nhớ à? Đêm qua hai chúng ta đã… Ừ thì, anh phải chịu trách nhiệm với em, cơ thể em đã là của anh rồi!”

Lý Như Kiều lấy can đảm hét lên với Giản Ngọc.

“Thật à?” Giản Ngọc không nhớ được chút nào.

“Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ em lại lừa anh à? Đại ca, không ngờ anh là loại người như vậy, anh lại trở mặt xem như không quen biết! Không chịu thừa nhận chuyện bản thân anh đã làm.”

“Chuyện tôi đã làm, tôi tuyệt đối sẽ thừa nhận.”

“Chính miệng anh nói đấy nhé, anh phải cưới em! Để em trở thành người phụ nữ của anh!” Lý Như Kiều thừa thắng xông lên.

“Nhưng rốt cuộc đêm qua có xảy ra chuyện này hay không mới là quan trọng.”

“Đương nhiên đã xảy ra, chẳng lẽ em lại lừa anh à, chúng ta đều nằm trên giường, nằm trên giường cả đêm! Đương nhiên là xảy ra rồi!”

Lý Như Kiều sốt ruột vội vàng giải thích.

“Nằm trên giường cả đêm là xảy ra chuyện đó à?”

“Anh uống say nên không nhớ nhưng em nhớ! Đã xảy ra rồi, xảy ra rồi mà! Em nói đã xảy ra là xảy ra rồi!” Lý Như Kiều tranh luận.

“Vậy cô miêu tả quá trình cho tôi đi, để tôi nhớ lại thử, đúng là tôi không nhớ rõ lắm.”

Giản Ngọc bước đến bàn ngồi xuống, rót cho mình một ly nước.

“Ừ thì đêm qua…”

Lý Như Kiều đang cố gắng nghĩ lời, “Em tới đây tìm anh có việc, sau đó chẳng phải anh đã uống say sao? Anh bế em lên giường, sau đó…”

Giản Ngọc bình tĩnh uống một cốc nước, “Được rồi, đừng bịa chuyện nữa.”

“Em không bịa, thật đấy!”

“Vậy cô giải thích xem, vì sao hai chúng ta đã làm chuyện đó mà quần áo trên người cả hai vẫn còn chỉnh tề?”

Lý Như Kiều vội vàng cúi đầu nhìn quần áo của mình, quả thực quần áo trên người cô ta vẫn còn nguyên.

“Còn nói cái gì mà tôi bế cô lên giường? Hôm qua tôi uống nhiều quá, đi đứng còn loạng choạng chứ đừng nói là bế cô.” Giản Ngọc nói tiếp.

“Anh…” Lý Như Kiều không ngờ rằng mình lại bị vạch trần nhanh như vậy.

“Đi ra ngoài đi.”
Chương 1572

Lý Như Kiều nhảy từ trên giường xuống, “Đại ca, sao anh không đồng ý để em làm người phụ nữ của anh? Em biết trong lòng anh có em, trong lòng em cũng có anh, tại sao lại không thể?”

“Cô vẫn còn là một đứa trẻ.”

“Năm nay em đã hai mươi tuổi, không còn là trẻ con nữa! Mười tám tuổi là đã trưởng thành, em đã trưởng thành được hai năm rồi! Pháp luật quy định nữ giới đủ hai mươi tuổi là có thể nhận giấy chứng nhận kết hôn!”

Lý Như Kiều gân cổ lên nói.

“Tôi bảo cô ra ngoài!” Giản Ngọc càng thêm mất kiên nhẫn.

“Đại ca!”

“Còn nói linh tinh nữa thì có tin tôi lập tức đuổi cô đi không? Tôi đưa cô về như thế nào thì có thể đuổi cô đi như thế!”

Giản Ngọc ném tách trà xuống đất.

Lý Như Kiều mếu máo, đành phải ủ rũ ra ngoài.

Cô ta lại thất bại một lần nữa.

Giản Ngọc liếc nhìn bóng lưng của cô, ký ức dường như trôi về thời gian bảy năm trước.

Bảy năm trước, đội của họ vừa mới được thành lập.

Giản Ngọc gặp Lý Như Kiều trên phố, năm đó Lý Như Kiều mới mười ba tuổi, vẫn còn là một cô bé ăn xin toàn thân đều bẩn thỉu.

Cô bé mười ba tuổi đã biết làm đẹp, biết trang điểm ăn diện, ngực cũng bắt đầu từ từ phát triển.

Nhưng khi đó Lý Như Kiều để tóc ngắn, hoàn toàn không nhận ra là một bé gái, Giản Ngọc còn tưởng cô là một bé trai.

Lý Như Kiều ăn trộm tiền của anh ta và bị anh ta bắt được, Giản Ngọc cũng cảm thấy cô bé ăn xin này đáng thương nên đã cho cô tiền, nhưng cô lại cứ đi theo anh ta như một cái đuôi vậy.

“Sao em cứ đi theo anh?”

“Em không có nhà, cũng không có nơi để đi, anh là người tốt, em muốn đi theo anh.” Lý Như Kiều nói rất thẳng thắn.

“Tại sao em lại cảm thấy anh là người tốt? Chỉ vì anh cho em tiền sao?”

“Không, em nhìn ra được.”

“Nhìn ra được? Hừ.” Giản Ngọc cười, “Công việc của anh rất nguy hiểm, em đi theo anh không thích hợp đâu.”

“Em không sợ nguy hiểm, bố em bán em đi, về sau em lại bị bán nhiều lần, sau đó em gia nhập vào đoàn kịch, đó mới gọi là nguy hiểm. Ngày nào cũng chưa ăn cơm xong đã phải luyện tập, nếu té ngã thì còn bị đánh.”

“Đoàn kịch?” Giản Ngọc chăm chú lắng nghe Lý Như Kiều kể về chuyện của mình.

Gia đình Lý Như Kiều sống ở nông thôn, vì đông con nên bố ruột của cô đã bán cô, sau nhiều lần bị bán đi bán lại trong tay bọn buôn người, cô tham gia vào đoàn kịch.

Bởi vì cô đã lớn, đám trẻ trong đoàn kịch đều bắt đầu tập luyện từ lúc ba bốn hay năm tuổi, nhưng lúc cô vào đoàn kịch thì đã mười tuổi, dù có luyện tập thế nào cũng không tốt nên bị đánh đến nỗi người đầy vết thương.

Sau đó cô trốn khỏi đoàn kịch và trở thành một cô bé ăn xin.

“Anh ơi, em bằng lòng đi theo anh, chỉ cần anh không đánh em, chỉ cần cho em ăn cơm no là được, anh bảo em làm gì cũng được.
Chương 1573

Lý Như Kiều kéo tay Giản Ngọc và đau khổ cầu xin.

“Em trai à, không phải anh không muốn dẫn theo em, mà là…”

“Em không phải em trai, em là em gái, em là con gái!” Lý Như Kiều nở một nụ cười ngây thơ.

Lúc đó Giản Ngọc ngẩn người, hóa ra là một bé gái!

Giản Ngọc chợt cảm thấy khó xử, nếu anh dẫn theo một bé gái thì đương nhiên rất bất tiện, nhưng nếu người khác biết đây là một bé gái thì hoàn cảnh của cô bé sẽ khó khăn hơn bây giờ gấp trăm lần.

Thậm chí anh ta có thể tưởng tượng ra cảnh một cô gái lang thang trên đường sẽ như thế nào.

Hơn nữa cô bé mới mười ba tuổi, một khi dậy thì mà bị phát hiện là nữ…

Cuối cùng Giản Ngọc vẫn dẫn cô bé đi, đưa cô bé về đội sống cùng mọi người.

Anh vẫn còn nhớ vào lần đầu tiên Lý Như Kiều đến tháng, cô đã bị dọa đến nỗi sợ hết hồn, còn tưởng rằng mình sắp chết.

Cô ôm chặt lấy anh ta và không ngừng khóc, còn nói nếu có kiếp sau thì sẽ lấy anh ta.

Sau đó Giản Ngọc mới biết hóa ra đó là lần đầu Lý Như Kiều đến tháng, không có ai chỉ cho cô về những điều này, Giản Ngọc lại là một chàng trai trẻ nên ít nhiều cũng cảm thấy ngượng ngùng về loại chuyện này, nhưng anh ta là chỗ dựa duy nhất của cô.

Anh ta mua sách cho cô đọc, thậm chí dạy cô cách sử dụng băng vệ sinh.

Sau đó ngực của cô bắt đầu phát triển, Giản Ngọc còn mua áo ngực trên mạng cho cô.

Vào năm mười sáu mười bảy tuổi, Lý Như Kiều đã bắt đầu hiểu chuyện, cũng không ăn nói linh tinh nữa.

Cho đến ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cô, mọi người cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Lý Như Kiều.

Tất cả mọi người đều uống nhiều, chính vào ngày hôm đó Giản Ngọc và Lý Như Kiều đã hôn nhau.

Giản Ngọc không biết hôm đó mình bị làm sao, anh ta chỉ biết mình uống đến nỗi hơi chóng mặt, cơ thể không chịu sự kiểm soát của bản thân.

Thấm thoát đã bảy năm trôi qua, cô bé tomboy không thể nhìn ra nam hay nữ đã dậy thì thành một cô gái mảnh mai yêu kiều.

Giản Ngọc đột nhiên không biết phải đối xử với cô như thế nào.

Giản Ngọc đến phòng của Binh Binh, Binh Binh là kiểm soát viên kỹ thuật trong đội, rất am hiểu về máy tính, đồng thời cũng là kế toán.

“Đại ca, anh tìm em có chuyện gì à?”

“Hãy thống kê tất cả các tài khoản của chúng ta, cả đồ vật lần này nữa, tôi đã tìm được người mua và có thể bán ngay lập tức.”

“Đại ca, không cần vội đâu, chúng ta cũng không cần tiền.” Binh Binh cảm thấy rất khó hiểu.

“Tôi đang cần gấp, cứ làm theo lời tôi đi.”

“Ồ…”

Binh Binh không nói gì nữa, mà chỉ cảm thấy Giản Ngọc kỳ lạ.

Một tuần sau, toàn bộ số tiền đều được gom lại, Binh Binh cũng lập một bảng số liệu.

Giản Ngọc cầm những thứ này và tập hợp tất cả mọi người lại.

“Đây là tất cả số tiền mà hiện tại chúng ta đang có, tôi sẽ chia thành năm phần bằng nhau, mỗi người các cậu sẽ nhận một phần.”

Mọi người nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Đại ca, ý của anh là gì?”
Chương 1574
“Cái nghề này của chúng ta, mỗi một lần đều là cửu tử nhất sinh, hành tẩu trên lưỡi dao. Các cậu cũng đã trưởng thành, Binh Binh đã kết hôn được mấy năm rồi, cũng nên có con đi thôi, các cậu nên có một cuộc sống bình thường, vì vậy… chúng ta từ biệt ở đây đi.”
Giản Ngọc nói với giọng điệu nhẹ bẫng.
Mọi người đã hiểu ý của anh ta, anh ta muốn giải tán!
“Đại ca, chúng ta chuẩn bị giải tán sao?” Đại Tráng hỏi.
“Cứ coi là vậy đi, sau này mọi người sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới. Chúng ta đã vào sinh ra tử cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, tất cả đều là anh em, sau này có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong, Giản Ngọc đi thẳng lên lầu.
Lời nói của Giản Ngọc lập tức khiến mọi người hoang mang, kể từ khi thành lập đội, dường như họ chưa từng nghĩ đến chuyện một ngày nào đó sẽ giải tán.
Mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
Sau mấy giây im lặng, Khỉ đột nhiên lên tiếng: “Nghĩa là chúng ta giải tán tại đây sao?”
“Chẳng lẽ bây giờ cậu mới hiểu ý của đại ca?” Binh Binh liếc nhìn anh ta.
“Nhưng sao đang yên đang lành mà chúng ta lại giải tán, là vì lần này trộm mộ xảy ra chuyện ư? Nhưng chúng ta đều không bị thương, hơn nữa trước đây cũng từng gặp phải tình huống này rồi!” Đại Tráng khó hiểu.
“Có lẽ đại ca chỉ nhất thời bốc đồng thôi, có lẽ ngày mai anh ấy sẽ nghĩ thông suốt!” Chuột không cho là như vậy.
“Không phải bốc đồng, mấy ngày trước đại ca đã có quyết định này rồi.” Binh Binh nói bằng giọng vô cùng sâu xa.
“Vậy chúng ta làm sao đây?” Cuối cùng Chuột cũng cảm thấy hơi hoảng sợ.
Chỉ có Lý Như Kiều vẫn luôn giữ im lặng, mọi người đều tập trung ánh mắt về phía cô.
“Ớt Nhỏ, có phải cô chọc giận đại ca không?”
“Đúng vậy, chắc chắn là cô!”
Mọi người đều cảm thấy chuyện này có liên quan đến Lý Như Kiều.
“Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn yêu đương với đại ca, đại ca từ chối tôi là được rồi, đâu cần phải giản tán đâu?”
“Nói cũng đúng, cũng đâu phải giải tán?”
Mọi người lại bắt đầu động não suy nghĩ, nhưng dù có vắt hết óc thì cũng không nghĩ ra được gì, không ai nghĩ ra tại sao Giản Ngọc lại muốn giải tán.
Tối đó mọi người về phòng của mình, trong đầu họ chỉ có hai câu hỏi.
Tại sao lại giải tán? Nếu thực sự giải tán thì mình có thể làm được gì.
Đây là một đêm không ngủ.
Khi mặt trời mọc, lại là một ngày hoàn toàn mới.
Mọi người không hẹn mà cùng tụ tập trong phòng khách, ai cũng mang một đôi mắt gấu trúc.
“Tôi đã suy nghĩ suốt cả đêm hôm qua, nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao đại ca muốn giải tán.” Đại Tráng vừa vỗ đầu vừa nói.
“Tôi cũng không nghĩ ra!” Mí mắt Khỉ lim dim vì buồn ngủ.
Cảm xúc của Lý Như Kiều càng kém hơn.
Chương 1575
“Hay là chúng ta đi nói chuyện với đại ca đi?” Chuột đề nghị.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi, có lời gì thì mọi người nói thẳng ra. Còn chuyện của Ớt Nhỏ nữa, chúng ta đều là anh em vào sinh ra tử, có lời gì mà không thể nói, đúng không nào?” Binh Binh ngồi thẳng người, trông rất có khí phách.
“Được, vậy cậu dẫn đầu đi!” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Binh Binh.
Binh Binh liếc nhìn phòng của Giản Ngọc, trông có vẻ muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Ngày thường, Giản Ngọc rất nghiêm khắc với họ, nói thật là dù ít hay nhiều thì mọi người cũng đều sợ Giản Ngọc.
“Đi thì đi, có gì phải sợ!” Binh Binh đi trước, mọi người đi theo sau anh ta.
Mấy người cùng đứng trước cửa phòng Giản Ngọc, Binh Binh nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong không có bất kỳ tiếng động nào.
“Chao ôi, cậu có thể dùng sức hơn một chút được không?” Đại Tráng nói xong thì dùng sức gõ cửa.
Nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ tiếng động gì.
“Chẳng lẽ đại ca vẫn chưa dậy?”
“Đã mấy giờ rồi mà đại ca còn chưa dậy, hơn nữa đại ca ngủ rất nông, tiếng gõ cửa lại lớn như vậy, lẽ ra anh ấy phải tỉnh rồi mới đúng!”
Đại Tráng vừa nói vừa đẩy cửa ra, nhưng bên trong không có ai.
Căn phòng được thu dọn sạch sẽ và gọn gàng.
“Đại ca đi đâu vậy?” Lý Như Kiều tìm quanh bốn phía.
“Được rồi, đừng tìm nữa, đại ca đã đi rồi.” Binh Binh cầm một tờ giấy mặt bàn lên, “Mọi người xem, đây là do đại ca để lại.”
Trên giấy viết mấy chữ: Kể từ hôm nay, mỗi người một nơi, tìm chút việc để làm đi.
Từ trước đến nay Giản Ngọc luôn đến và đi không chút dấu vết, anh ta bỏ đi đột ngột như vậy, chắc hẳn là vì không muốn từ biệt trực tiếp trước mặt họ.
“Thôi xong, đại ca đi thật rồi, đại ca bỏ chúng ta rồi!” Đại Tráng ngồi bệt xuống đất.
“Đúng vậy, từ giờ đại ca sẽ không trở lại nữa!” Chuột cũng rất buồn rầu.
Mọi người đều biết rõ rằng Giản Ngọc sẽ không quay lại nữa, họ thực sự giải tán rồi.
“Không được, chúng ta không thể cứ giải tán như vậy được!” Chuột đột nhiên lau nước mắt và đứng dậy.
“Đại ca đã đi rồi, chúng ta cũng không tìm được anh ấy, không giải tán thì còn có thể thế nào được nữa?”
“Chúng ta phải tìm lại đại ca! Chúng ta tuyệt đối không thể cứ giải tán như vậy được!” Khỉ vẫn rất kiên định.
“Cậu nói thì đơn giản, nhưng chúng ta đi tìm ở đâu đây? Cho dù có tìm được thì đại ca cũng không đồng ý quay về, chắc hẳn là lần này anh ấy đã quyết tâm muốn giải tán rồi.”
Người nãy giờ luôn im lặng là Binh Binh lại đột nhiên lên tiếng: “Nói không chừng có thể tìm được đấy.”
Mọi người nhìn Binh Binh bằng ánh mắt đầy hy vọng, Binh Binh dẫn mọi người đến phòng mình.
Anh ta lấy mấy tờ báo từ dưới gối của mình ra, “Mọi người nhìn cái này đi.”
Mọi người cầm tờ báo, tất cả phát hiện trên báo có ảnh của Giản Ngọc!
Chương 1576

Anh ta mặc một bộ vest, cầm một bó hoa hồng xanh trên tay…

Còn có một người phụ nữ!

“Chuyện này là thế nào?”

Mấy người này không cảm thấy hứng thú với tin tức trong giới giải trí, họ đều là người thô kệch, lên mạng chỉ để đọc tiểu thuyết hay gì đó, có hơn thì cũng chỉ là nghiên cứu đồ cổ.

“Người phụ nữ này tên là Tô Lam, vợ tôi nói với tôi rằng cô ấy là một sao nữ, nghe nói còn rất nổi tiếng. Chắc chắn đại ca thích người phụ nữ này.”

Lý Như Kiều lập tức cướp lấy tờ báo, nhìn người phụ nữ trên đó, “Cũng chẳng có gì đặc biệt!”

“Tôi nhớ có một khoảng thời gian đại ca thường xuyên mua hoa hồng.” Khỉ cẩn thận nhớ lại và nói.

“Hoa hồng xanh, ý nghĩa của hoa hồng xanh là ‘anh chỉ chung tình với mình em’.”

Sau khi nghe thấy câu này, trong lòng Lý Như Kiều càng cảm thấy khó chịu!

“Không lẽ đại ca muốn giải tán là vì người phụ nữ này?”

Mọi người cuối cùng cũng tìm ra manh mối.

“Tôi cảm thấy rất có thể là vậy, chính vì người phụ nữ này nên đại ca muốn giải tán chúng ta.”

Ánh mắt của mọi người đều hướng về Lý Như Kiều.

“Mọi người nhìn tôi làm gì? Đâu phải là vì tôi mà anh ấy giải tán. Tôi thấy người phụ nữ này cũng không có gì đặc biệt, ngực không lớn, cũng chỉ như vậy mà thôi!”

Lý Như Kiều vô cùng không vui, trong lòng cô ta cũng đang thầm lẩm bẩm, chẳng trách Giản Ngọc không đồng ý yêu đương với mình, hóa ra trong lòng anh ta đã có một người!

“Vậy nhiệm vụ gian khổ này phải giao cho cô rồi!” Đại Tráng vỗ một cái lên bả vai Lý Như Kiều.

“Nhiệm vụ gian khổ gì cơ?”

“Nhiệm vụ theo đuổi đại ca trở về, nếu đại ca thật sự là vì người phụ nữ này, vậy thì cô cướp đại ca về, chẳng phải anh ấy sẽ không giải tán chúng ta nữa sao?”

“Đúng vậy, đúng ta cứ tìm hiểu dựa theo người phụ nữ này, có lẽ sẽ tìm được nơi mà đại ca đến.”

“Cũng đúng!” Lý Như Kiều lại trở nên phấn khích.

Trong khi họ đang thảo luận về việc làm thế nào để theo đuổi Giản Ngọc trở về thì Giản Ngọc đã về tới Crystal.

Tô Lam hơi ngạc nhiên khi thấy Giản Ngọc đã về.

“Anh, anh về đúng lúc lắm, ngày tổ chức hôn lễ của bọn em vừa được ấn định thì anh đã về rồi!”

“Ngày tổ chức hôn lễ đã được ấn định?” Giản Ngọc cũng khá bất ngờ, anh ta chỉ mới đi chưa đầy một tháng.

“Đúng vậy, đã ấn định rồi, thời gian không còn nhiều nữa, vừa hay anh đã về, có người phải bận rộn rồi.” Tô Lam nói đùa.

“Bận một chút cũng tốt, Tiểu Viễn đâu?”

“Mấy hôm nay anh ấy đi công tác rồi. Ngày cưới đã được ấn định, bên công ty có một số việc không thể bỏ, anh ấy cũng phải đẩy nhanh tiến độ công việc. Chắc anh mệt rồi nhỉ? Lên lầu nghỉ ngơi chút đi.”

Giản Ngọc khẽ mỉm cười, trên gương mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, “Vậy anh lên lầu nghỉ ngơi đây.”

Tô Lam không nói gì nữa, nhưng cô cảm thấy Giản Ngọc cứ là lạ.

Hôn lễ của Quan Triều Viễn và Tô Lam đã được ấn định vào ngày hai mươi tám tháng sau.
Chương 1577

Tô Lam dừng mọi công việc trong tay, yên tâm chuẩn bị làm cô dâu, cô cũng bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của mình.

Ba ngày sau khi Giản Ngọc trở lại đây, nhóm Lý Như Kiều đã tìm được đến tận nơi này.

Mấy người ngồi xổm ở trong góc tường.

“Tôi điều tra rồi, chính là nơi này.” Kiểm soát viên kỹ thuật Binh Binh lại một lần nữa thể hiện tài năng ưu việt của mình.

“Ớt Nhỏ, vậy chúng tôi giao hết cho cô đấy!”

“Ừm, các anh yên tâm, thấy thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, tôi nhất định sẽ đưa đại ca ra đây!” Ánh mắt của Lý Như Kiều rất kiên định.

“Mang điện thoại di động theo, nếu có chuyện gì thì có thể kịp thời liên lạc với chúng tôi!”

“Được!”

Mấy người xếp chồng tay lên nhau, họ chưa từng đoàn kết như lúc này!

Ngày thường chỉ cần không phải trộm mộ thì họ luôn đánh nhau ầm ĩ trong biệt thự, bây giờ lại đoàn kết hơn bao giờ hết.

Lý Như Kiều đeo ba lô đi về phía cổng lớn, người gác cổng lập tức ngăn cô ta lại.

“Cô là ai? Tới đây làm gì?”

Hai mắt Lý Như Kiều chớp chớp.

“Tôi tìm Giản Ngọc!”

“Tìm anh Giản?” Người gác cổng nhìn nhau.

Giản Ngọc là khách quý ở đây, bọn họ cũng không dám thờ ơ.

“Cô đợi ở đây một lát, để tôi đi thông báo một tiếng.”

Một người gác cổng đi vào bên trong.

Tô Lam đang lật xem tạp chí ảnh do công ty tổ chức hôn lễ đưa tới trong phòng khách, cô đang chọn bó hoa cầm tay cho mình.

Mỗi bó hoa cầm tay đều rất đẹp, bản thân cô cũng không đưa ra quyết định được.

“Mợ chủ, bên ngoài có một cô gái nói rằng tới đây tìm anh Giản.”

“Ồ, vậy anh cho cô ấy vào đi.” Tô Lam cũng cảm thấy rất kỳ lạ, từ trước đến giờ Giản Ngọc đều không có bạn bè, sao có thể tìm được nơi đây mà đến chứ.

“Vâng thưa mợ chủ.”

Nếu là bạn của Giản Ngọc, vậy thì Tô Lam cũng không dám mặc kệ.

“Mẹ!” Lê Hoa bế Tam Tam tới, “Mợ chủ, cậu chủ nhỏ thật sự rất nghịch ngợm! Không trông từng giây từng phút thì không được!”

Tô Lam mỉm cười và bế Tam Tam, “Tam Tam, con lại nghịch ngợm gây chuyện rồi, lại làm dì Lê Hoa của con tức giận rồi à? Oắt con này!”

Tam Tam cười khanh khách.

“Lê Hoa, cô đi nghỉ ngơi đi, để tôi trông thằng bé.”

Đang nói thì có người đưa Lý Như Kiều vào.

“Mợ chủ, cô ấy chính là người tìm anh Giản.”
Chương 1578
Lý Như Kiều vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ trước mắt chính là người mà cô ta đã nhìn thấy trên báo!
Nhưng cô lại bế một đứa trẻ trong lòng, điều này khiến Lý Như Kiều rất kinh ngạc!
Anh Giản, mợ chủ, trẻ con, lẽ nào họ đã…
Lý Như Kiều đột nhiên như bị sét đánh ngang tai, chẳng trách Giản Ngọc muốn giải tán, hoá ra là anh ta đã lấy vợ sinh con!
Tô Lam cũng quan sát cô gái trước mặt, là một cô gái rất xinh đẹp!
“Xin hỏi cô là…”
“Chị chính là Tô Lam nhỉ?” Giọng điệu của Lý Như Kiều không hề lễ độ chút nào, cô ta không ngờ rằng hai người họ đã có con luôn rồi!
“Đúng, tôi là Tô Lam.” Tô Lam vội vàng đáp.
“Thảo nào!”
Tô Lam không hiểu cô ta có ý gì.
Lý Như Kiều gân giọng lên, mặc dù hai người họ đã có con, nhưng mình nhất định không thể thua!
“Tôi tên là Lý Như Kiều, anh ấy đã từng nhắc về tôi với chị chưa?”
Tô Lam chớp mắt, sau đó lắc đầu.
Lý Như Kiều cảm thấy thất vọng, cô ấy tự cho rằng ít nhất thì mình cũng là một người rất quan trọng trong lòng Giản Ngọc.
Nhưng không ngờ Giản Ngọc chưa từng nhắc đến cô ta.
Lý Như Kiều nhanh chóng ổn định lại tinh thần, “Đương nhiên anh ấy sẽ không nói với chị! Tôi nói cho chị biết, tôi tên là Lý Như Kiều, là người mà đại ca nuôi lớn!”
“Ồ…” Tô Lam không ngờ rằng trong thế giới của Giản Ngọc còn có một người quan trọng như vậy.
Giác quan thứ sáu nhạy bén mách bảo Tô Lam rằng, lý do mà gần đây Giản Ngọc bất thường có liên quan đến cô gái này rất nhiều.
“Đại ca đâu rồi? À, chính là Giản Ngọc đó!”
“Anh ấy ra ngoài rồi, cô Lý phải không? Hay là cô nghỉ ngơi một chút đi, cô tới từ đâu vậy?”
“Tôi đến từ một nơi rất xa!” Lý Như Kiều không muốn tiết lộ quá nhiều.
“Hôn lễ của tôi được tổ chức vào tháng sau, nếu cô Lý không bận gì thì cùng đến uống ly rượu mừng nhé? Hơn nữa đúng lúc bên tôi còn thiếu một phù dâu.” Tô Lam mời.
Lý Như Kiều đột nhiên trợn trừng mắt, “Hai người còn chưa kết hôn? Đã có con rồi mà!”
“Đúng vậy, tôi bận quá nên không có thời gian tổ chức hôn lễ, có được không cô Lý?”
“Được!” Lý Như Kiều vội vàng đồng ý.
Tô Lam lập tức dặn người giúp việc thu xếp phòng cho Lý Như Kiều.
Lý Như Kiều chưa từng nhìn thấy một căn nhà lớn như vậy, căn phòng này xa hoa đến mức khiến cô ta hơi bối rối.
Cô ta lập tức gửi nhắn tin cho các anh em.
“Không ngờ đại ca và người phụ nữ này đã có con rồi, tháng sau họ tổ chức hôn lễ, người phụ nữ này còn mời tôi làm phù dâu!”
Khỉ: “Cô gặp phải cao thủ rồi!”
Chương 1579

Binh Binh: “Không ngờ trên đời này còn có người phụ nữ rộng lượng như vậy?”

Đại Tráng: “Ớt Nhỏ, cô phải chịu đựng! Tốt nhất là nên quấy rối hôn lễ của họ, cướp đại ca về!”

Chuột: “Người xưa có câu, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Phải xem bản chất của người phụ nữ kia trước đã!”

“Được, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, vừa nhìn đã biết người phụ nữ này không phải người tốt lành gì!”

Sau khi gửi tin nhắn, Lý Như Kiều nằm trên giường.

Sau khi nghe nói mình và Giản Ngọc có quan hệ thân thiết như vậy, người phụ nữ kia còn không bộc lộ chút biểu cảm nào.

Có thể thấy cô đáng sợ cỡ nào!

Không ngờ đại ca của họ lại thích một người phụ nữ như vậy?

Tô Lam gõ cửa, “Cô Lý, tôi có thể vào được không?”

“Vào đi.” Lý Như Kiều vội vàng ngồi dậy, bày tư thế của mình.

Tô Lam bưng một đĩa hoa quả đến và đặt lên mặt bàn.

“Cô Lý, cô từ xa tới đây, nếu cô cần gì thì cứ nói với người giúp việc, hoặc là trực tiếp đến nói với tôi cũng được. Đừng e dè, cứ coi đây là nhà của mình là được.”

“Đây là nhà của đại ca tôi, đương nhiên tôi sẽ không khách sáo rồi! Nhà đại ca chính là nhà của tôi!” Lý Như Kiều hào hứng nói.

“Đúng vậy, đây chính là nhà của anh ấy, cô đã nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Tô Lam thấy cô gái này hoạt bát, đáng yêu, ăn ngay nói thẳng nên rất thích.

“Cô Lý, tôi nghe vừa nãy cô nói cô và Giản Ngọc đã quen nhau từ rất lâu?”

Đương nhiên Tô Lam hy vọng Giản Ngọc cũng có thể thành gia lập nghiệp, một mặt là cô thật lòng hy vọng Giản Ngọc cũng có thể hạnh phúc, mặt khác là để ngăn người nào đó hay ghen.

“Tính ra thì đã bảy năm rồi, năm tôi mười ba tuổi đã đi theo anh ấy, đến năm nay tôi đã hai mươi rồi!”

Nhắc đến tuổi tác, Lý Như Kiều cảm thấy rất tự hào, có vẻ như Tô Lam hơn cô ta vài tuổi.

“Hai mươi tuổi à, đúng là độ tuổi thanh xuân, thật tốt.” Tô Lam cầm một quả táo và đưa cho Lý Như Kiều, “Cô Lý, cô có thể nói cho tôi biết thêm về chuyện giữa hai người được không?

Lý Như Kiều thầm nói xấu, người phụ nữ này trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra đã chân đứng không vững rồi, nếu không thì đã không đến lân la nói chuyện với cô ta.

“Được! Hoàn cảnh của tôi khá đáng thương, tôi bị bố ruột bán, sau đó lại bị bán đi bán lại nhiều lần, sau đó vào đoàn kịch, tôi thực sự không thể chịu đựng được nên đã chạy trốn và trở thành một cô bé ăn xin, là đại ca đã cứu tôi.”

Nghe đến đây, Tô Lam không khỏi nhíu mày, hoàn cảnh của cô gái này thật đáng thương, có lẽ cũng không được ăn học, nếu ở bên Giản Ngọc…

“Đại ca đối xử rất tốt với tôi. Lần đầu tiên có kinh nguyệt, tôi đã sợ chết khiếp, trên người chảy rất nhiều máu, tôi còn tưởng rằng mình sắp chết, tôi dựa vào lòng đại ca và nói nếu có kiếp sau thì tôi muốn làm vợ anh ấy…”

Tô Lam vừa ăn táo vừa mỉm cười, cô tưởng tượng ra cảnh này, cảm thấy rất buồn cười.

“Kết quả chỉ là có kinh nguyệt mà thôi, đại ca còn dẫn tôi đi lên phố mua băng vệ sinh và dạy tôi cách sử dụng, quả là rất chu đáo.”

Bình Luận (0)
Comment