Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1808

Chương 1808


“Đúng vậy, tôi vẫn là học sinh, anh nói anh đang sửa kịch bản, là đang sửa bộ truyện tranh đó của tôi sao?”


“Đúng vậy, là truyện tranh của bạn.”


“Trời ạ, anh thật sự chuẩn bị dựng thành phim à!” Đối phương hiển nhiên không coi lời nói của Mục Nhiễm Tranh là thật.


“Đương nhiên rồi, bạn cho rằng tôi đang lừa bạn sao?”


“Tôi có một người bạn học ngành biên kịch, hay là tôi giúp anh hỏi xem sao?”


“Vậy thì tốt quá, tôi gửi kịch bản tôi viết xong cho bạn, sau đó bạn để cho người đó xem. Bạn là tác giả truyện tranh chắc có thể đưa ra một số ý kiến.”


Hai người họ đồng ý với nhau, Mục Nhiễm Tranh trực tiếp gửi kịch bản mà anh ta đã viết cho Trái Tim Không Có Trái Tim.


Ba ngày sau, đối phương gửi lại kịch bản đã được biên tập lại, Mục Nhiễm Tranh vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy kịch bản mới!


“Bạn học của tôi nói rằng không thu tiền của anh, nhưng khi phim ra mắt nhớ là viết tên của cậu ấy lên.”


“Không thành vấn đề!”


Mục Nhiễm Tranh không ngờ rằng chuyện kịch bản lại có thể hoàn thành nhanh như vậy, bây giờ kịch bản đã hoàn toàn không có vấn đề gì rồi, chỉ chờ Phùng Khiêm kéo được nhà tài trợ.


Nhưng đã nhiều ngày Phùng Khiêm không liên lạc với Mục Nhiễm Tranh rồi, Mục Nhiễm Tranh thật sự không thể nhịn nổi nữa, gọi điện cho Phùng Khiêm. Phùng Khiêm không nói gì trong điện thoại mà lái xe đến thẳng căn hộ của Mục Nhiễm Tranh.


Ban đầu Phùng Khiêm luôn không nói mà chỉ liên tục hút thuốc, cuối cùng anh ta dúi điếu thuốc vào gạt tàn thật mạnh như thể đã hạ quyết tâm.


“Nhiễm Tranh, vốn dĩ cậu có ý chí quyết tâm như vậy, lẽ ra tôi phải giúp cậu một tay, nhưng đám nhãi nhép này khi cần cậu thì tâng bốc cậu lên tận trời, bây giờ khi cậu nhờ họ thì người nào người nấy đều trốn tránh, không gặp được!”


Mục Nhiễm Tranh dường như đoán rằng sẽ là kết quả này.


“Mấy ngày nay tôi sắp gọi điện thoại nhiều đến mức cháy máy rồi, nhưng lại không ai muốn gặp tôi, không nói là có chuyện thì là không có tiền! Họ sẽ không có tiền sao? Đầu tư hết bộ phim này đến bộ phim khác ấy chứ!”


Mục Nhiễm Tranh không tức giận như Phùng Khiêm, “Anh Khiêm, đừng tức giận, chúng ta hãy nghĩ cách khác đi.”


Phùng Khiêm lấy trong túi ra một cuốn sổ tiết kiệm và đập lên bàn.


Mục Nhiễm Tranh cầm sổ tiết kiệm lên, nhìn lướt qua dãy số bên trong, suýt nữa thì kinh ngạc đến mức rớt hàm, “Năm triệu? Anh Khiêm, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”


Là người đại diện của Mục Nhiễm Tranh, thu nhập của Phùng Khiêm vẫn rất được, nhưng anh ta cũng giống như Mục Nhiễm Tranh, tiêu xài hoang phí, cho nên Mục Nhiễm Tranh cũng biết anh ta không có nhiều tiền.


“Đây là tiền tích góp của nhà tôi, vợ tôi đã nói với tôi rằng nếu lỗ cô ấy sẽ ly hôn với tôi!”


Mục Nhiễm Tranh cảm thấy lưng mình thắt lại, không ngờ lại cược lớn như vậy.


Năm triệu cũng không phải ít ỏi gì, nhưng mà để quay một bộ phim điện ảnh thì còn thiếu rất nhiều.


Tuy rằng họ không cần trả một đồng tiền bản quyền nào, nam chính là Mục Nhiễm Tranh cũng không cần bỏ tiền, nhưng những người khác thì sao, có quá nhiều chỗ phải dùng đến tiền, năm triệu sẽ nhanh chóng tiêu hết thôi.

Bình Luận (0)
Comment