Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2088

Chương 2088


Tuy nhiên, trước khi có thể bước đi, cô cảm thấy chân mình yếu đi, ngay sau đó hai mắt đen xầm lại, từ từ ngã xuống đất …


Mơ mơ hồ hồ, cô thấy một phụ nữ trẻ bước ra từ phía sau tấm màn.


Là … Tô Bích Xuân!


“Bích Xuân, chẳng phải nó đã đồng ý ly dị rồi sao? Con đây đang làm gì vậy?”


“Li dị? Làm sao con nhỏ này có thể ngồi vào vị trí bà chủ nhà họ Quan? Cô ta nếu không có gì với Quan Triều Viễn thì hôm nay con đã bỏ qua cho cô ta rồi. Một đứa thất bại không có tài năng gì, dựa vào cái gì mà dám cùng con tranh giành? Dám bôi nhọ con trước mặt Triều Viễn,con phải khiến cô ta sống không bằng chết!”


Tô Văn Tâm hơi lo lắng một chút: “Nhưng dù sao nó cũng cùng với Quan Triều Viễn đã đăng ký kết hôn. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ…”


“Cha, cha yên tâm. Con đã muốn đụng đến cô ta thì tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng rồi. Năm năm trước, cô ta gặp vận may, tổng giám đốc Vương đã rất khó chịu.


Năm năm sau, cô ta cũng đừng hòng còn cái may mắn đó nữa …”


Lời của Tô Bích Xuân rốt cuộc là có ý gì?


Cái gì gọi là năm năm trước, gặp được vận may?


Tô Lam muốn tiếp tục lắng nghe, nhưng cô không thể chịu đựng được nữa, mắt tối đen và hoàn toàn ngất đi.


* Tiếng nhạc vang lên, muốn vỡ cả tai Không khí xung quanh đầy mùi khói và rượu Tô Lam mở mắt ra một cách khó khăn và ho lên.


“Tổng giám đốc Vương, cô ta tỉnh rồi!”


Không biết ai đã hét lên.


Ngay lập tức Tô Lam nhận ra có vô số con mắt hướng về phía mình.


Cô muốn ngồi dậy, nhưng thấy mình toàn thân vô lực.


Chỉ có thể dựa vào ghế bành, thở gấp “Cô gái nhỏ, năm năm không thấy, cô càng ngày càng xinh đẹp hơn so với trước đó, phong cách trưởng thành hơn, tôi thích!


Hahahal”


Tổng giám đốc Vương luôn lôn cọ xát lòng bàn tay, cười nham hiểm đi tới Đôi mắt tham lam lớn vởn quanh Tô Lam: “Phải nói là, cô gái à, không có ai trong bộ đồ thỏ này lại đẹp như cô đâu. Ngực ra ngực, eo ra eo, chân ra chân, chỉ cần nhìn vào nó đã làm cho máu thú vật trong tôi sôi sục! Đỉnh cao, đỉnh cao!”


Cho đến lúc này, Tô Lam mới phát hiện ra.


Sau khi bị hôn mê, cô mặc một bộ áo tắm liền thân, đi giày cao gót, tai thỏ trên đầu và một cái đuôi nhỏ sau mông.


Và người đứng trước cô là người đàn ông bẩn thỉu, vừa già vừa xấu xí, người đã lấy đi sự trong sạch của cô năm năm trước, Vương Tiến Phát!


Năm năm trước, cô đã bị bỏ thuốc vào.


thức uống, và đã bị ông ta cưỡng bức trong bóng tối.


Đó là sự sỉ nhục lớn nhất của cuộc đời cô.


Cô không biết phải tốn bao nhiêu công sức để có lại cuộc sống bình thường.


Năm năm sau, cô không thể chịu đựng thêm bất cứ mối quan hệ nào với ông già dâm đãng này nữa!


“Đừng chạm vào tôi, thả tôi ra!”


Tô Lam nổi giận, nhưng thuốc đã làm cô ấy kiệt sức.

Bình Luận (0)
Comment