Chương 2113
Nhan Thế Khải có chút im lặng nắm lấy cánh tay cô: “Vậy em giải thích cho anh nghe, những vết sẹo trên tay là sao?”
Tô Lam nhíu mày.
Lúc này cô mới nhận ra trên cổ tay phải của mình có vài vết ngón tay xanh tím, đụng một cái liền đau.
Thắng khốn đó, xuống tay nặng như vậy!
“Vào bôi thuốc đi!” Nhan Thế Khải nắm tay cô đi vào văn phòng, “Đàn anh, chỉ là một chút vết thương nhỏ, không cần kinh ngạc như vậy…” Tô Lam nhìn đống bình thuốc mà Nhan Thế Khải mang ra, vẻ mặt cười khổ Nhan Thế Khải nghiêm mặt, mạnh mẽ ấn cô ngồi xuống: “Em là một người con gái, trên tay có loại vết thương thế này sẽ không dễ nhìn. Hơn nữa, nếu bị hai đứa nhỏ nhìn thấy, chúng sẽ lo lắng đấy. “
Tô Lam cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc cho.
Nhan Thế Khải cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Lam mềm mại không xương, ngón tay rất đẹp.
Nhan Thế Khải nhìn bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, mấy lần suýt chút không nhịn được muốn đan tay vào tay cô.
Anh cúi đầu nhìn Tô Lam.
ô gái nhỏ bé cúi đầu, tỏ ra dịu dàng.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn đôi môi hồng hồng của cô.
Không biết có phải mình làm cô đau hay không, cô khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ nhẹ nhàng bĩu môi Như vậy… giống như đang hôn nhau vậy.
‘Yêu thầm nhiều năm, lại thổ lộ ra trong nháy mắt.
Thật là muốn… thật muốn hôn cô ấy…
Nhan Thế Khải nhịn không được cúi đầu, chậm rãi dựa vào Tô Lam.
Lúc này Tô Lam đang nghiêm túc nhìn dấu vết trên tay, không chút chú ý đến Nhan Thế Khải càng đến gần.
Đợi đến khi cô phát hiện, môi hai người đã ở rất rất gần nhau rồi..
Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Tô Lam đột nhiên trống rỗng.
Đàn anh, anh đang làm gì vậy?
Nhan Thế Khải nhìn thấy vẻ mặt ngây dại khó hiểu của Tô Lam, trong lòng lắc lư Cô đàn em này chỉ số thông minh rất cao, rất thông minh, nhưng về mặt tình cảm lại vô cùng chậm chạp.
Dù mình ám chỉ hay nói rõ cũng vô dụng thì cô cũng không hiểu.
Không bằng, hôn trước rồi mới tỏ tình!
Ngay khi hai người sắp hôn nhau “Két!
Cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Một giây sau, một giọng nói trào phúng vui sướng khi người gặp họa vang lên: “Xem ra chúng tôi đến không đúng lúc rồi, có phải quấy rầy chuyện tốt của hai vị rồi không?”
Giọng nói này…
Tô Bích Xuân!
Tô Lam trong nháy mắt bị đánh thức, vội vàng đứng lên.