Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2182

Chương 2182


Bóng lưng mảnh khảnh lọt vào trong mắt anh, con ngươi của Quan Triều Viễn cũng trở nên thâm trầm hơn rất nhiều Đột nhiên cảm thấy chỉ tiết đêm hôm đó, anh không nhớ lại được sẽ trở thành sự tiếc nuối cả cuộc đời anh.


Tô Lam chính một một báu vật.


Vẻ ngoài thánh thoát trang nhã, lại chỉ có ở trước mặt mới bị anh trêu chọc như một yêu tinh độc nhất vô nhị.


Vừa nghĩ đến cô ở trước mặt mình lộ ra bộ dạng thẹn thùng, Quan Triều Viễn đã hận không thể nhốt cô lại ở bên cạnh mình, bất cứ lúc nào cũng mặc anh tùy tiện lấy tùy tiện chạm.


“Mẹ ơi, không được rồi, bất tường này cao quái”


“Mẹ ơi, mẹ đừng có động đậy lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã xuống đó!”


“Cha ơi, cha đứng ở đó nhìn lén mẹ làm gì á? Ruy băng trong tay cha sắp bị rách tả tơi rồi, còn không nhanh qua đây giúp đỡI”


“Khu khụ.”


Hai người không có hẹn mà lại cùng ngượng ngùng họ lên hai tiếng.


Nghe tiếng bước chân từ xa của anh đang đi tới, Tô Lam chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng rạng lên.


Bàn tay của người đàn ông vịnh lấy cầu thang, ngón tay thon dài giống như lơ đãng quet qua cặp đùi nhỏ của cô.


Xúc giác quen thuộc đó khiến Tô Lam nhịn không được cả người khẽ rung lên một cái, cô ý thức được quay người muốn né tránh, nhưng chân dưới lại đứng không vững, cả người trực tiếp từ cầu thang ngã xuống.


“Ôi”


“Mẹ ơi!”


Bên tay vọng lại tiếng kêu thất thanh của Tô Mỹ Chỉ.


Cô thẩm chí còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, giây sau đã rơi vào vòng tay mạnh mẽ của ai đó, người đó chính là Quan Triều Viễn.


Đôi tay thon dài của anh ôm cô trong lòng, tay anh từ từ bắt chặt lấy eo của cô thậm chí còn lặng yên không mội nằm lấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô.


Tô Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã lọt vào đôi mắt sâu thảm của anh.


Hai người quá gần rồi, thế cho nên Quan Triều Viễn có thể nhìn rõ được biểu cảm của Tô Lam, nghe thấy nhịp tim cô đập điên cuồng.


Nhìn thấy dấu hôn mơ hồ thấp thoáng ẩn hiện trên cổ cô, anh hạ giọng, nhẹ dàng hỏi: “Còn đau không?”


Giọng điệu của anh hiếm khí lại dịu dàng như thế.


Nhưng lọt vào bên trong tai của Tô Lam lại khiến cô thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ ửng như máu tươi, cô đưa tay đẩy anh ra.


“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”


Hai đứa nhỏ bay nhanh đến chỗ mẹ mình.


Tô Lam mặt tỉnh bơ không biến sắc chỉnh chu lại quần áo của mình, khẽ lắc đầu: “Mẹ không sao, các con ở đây bố trí nhé, mẹ đi qua bên kia xem thử.”


Nói xong lời này, Tô Lam mang theo gương mặt đỏ ứng đi đến góc tường.


Cô vừa mới đứng vững, Quan Triều Viễn đã đi theo qua, đưa hay khóa chặt cô bên góc tường.


Hai đứa nhỏ đang bận rộn bố trí cảnh tường, căn bản không chú ý đến bên đó.


“Quan Triều Viễn, anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Tô Lam có chút hoảng.

Bình Luận (0)
Comment