Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2217

Chương 2217


Tô Lam ghét bỏ liếc nhìn Vương Ngọc Hiểu một cái, sau đó buông tay phải đứng lên.



Cô tao nhã ném chiếc bật lửa vào túi xách rồi lạnh lùng liếc bọn họ một cái: “Còn chưa cút sao?”


Người đi theo gần đó sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, họ loạng choạng kéo.


Vương Ngọc Hiểu đứng dậy rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.


Khi chạy tới cửa thì Vương Ngọc Hiểu tay chân mềm nhữn đã vô tình đụng phải Liễu Mộng Ngân và Tô Bích Xuân.


“Vương Ngọc Hiểu, con mẹ nó có phải là cô bị bệnh hay không? Cô không có mắt hả?”




Liễu Mộng Ngân nhìn thấy chất lỏng màu vàng không xác định nào đó dính lên váy của mình, liền tức giận: “Cô phát bệnh thần kinh gì vậy? Gặp ma à?”


Tô Bích Xuân ngửi được mùi hôi thối trên người của cô ta thì che kín mũi: “Không phải cô vừa mới đi thu dọn Tô Lam sao? Làm sao mà bản thân cô lại trở nên như thế này?”


Vương Ngọc Hiểu vẫn còn đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.


Cô ta tuyệt vọng nhìn chằm chằm Tô Bích Xuân: “Cô ta chính là một người phụ nữ điên, đi thôi, nếu không đêm nay chúng ta nhất định sẽ bị giết ở đây đó.”


Nói xong, Vương Ngọc Hiểu dẫn theo vài người phụ nữ chạy ra ngoài.


“Này, các người chạy cái gì vậy?” Liễu Mộng Ngân nhìn thấy mấy bạn học nữ trong lớp trước của mình sợ hãi bỏ đi thì tức đến nổi lỗ mũi phập phồng: “Tôi biết ngay mà, cái con tiện nhân Tô Lam này chắc chắn sẽ đến để gây rắc rối cho tôi mà!”


Tô Bích Xuân giễu cợt: “Sợ gì chứ, cho dù cô ta có gây chuyện như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến cho Cố Đức Hiệp càng thêm ghét cô ta mà thôi”


“Nói cũng đúng. Chờ một lúc sau khi lễ đính hôn kết thúc, hãy xem tôi làm thế nào để xử lý cô ta”


Trên đài quan sát bên ngoài, Tô Lam thở phào nhẹ nhõm khi nhìn bóng lưng họ vội Cô đang định xoay người đi vào nhà vệ sinh để tẩy rửa vết bẩn trên người thì sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng vỗ tay vang dội.


Bốp bốp bốp!


“Nhìn bề ngoài cô giống một cô gái ngoan ngoãn, không ngờ đây lại là bộ mặt thật của cô, thật sự rất thú vị”


Động tác xoay người rời đi của Tô Lam dừng lại một lúc, cô nhìn lại thì thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai trong bộ vest màu xám nhạt, lười biếng dựa vào khung cửa, ly rượu đỏ trên tay đang đung đưa.


“Là anh?”


Trong nháy mắt thì Tô Lam nhận ra người đàn ông trước mặt.


Người đàn ông đeo một cặp kính gọng vàng tượng trưng trên mặt, đây không phải là người đàn ông lần trước cô vô tình gặp phải trong bệnh viện sao?


Nhưng mà tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?


Quan tâm đến anh ta làm cái gì, dù sao thì anh ta cũng không phải là người quan trọng đối với cô.


“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau” Một nụ cười hiện ra từ khóe miệng người đàn ông.


Tô Lam bị người ta dội rượu vào người khó chịu vô cùng, vì vậy cô thực sự không muốn trò chuyện vớ vẩn với anh ta nữa.


Vì vậy lúc khi đối mặt với người đàn ông này thì tự nhiên cô cũng không có kiên nhẫn: “Xin lỗi, anh này, anh làm ơn tránh đi”


Cô đi vài bước ra cửa, đang định bước khỏi đó thì lại phát hiện thân hình to lớn của người đàn ông vậy mà lại chặn lại một nửa cánh cửa.

Bình Luận (0)
Comment