Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2240

Chương 2240


Một con chó khổng lồ cao bằng nửa người màu đen nhẹ nhàng chạy nhanh tới.



Trên miệng ngậm một cái giỏ màu xanh, bên trong chứa đầy những bông hồng màu xanh rất to.


“Trời ơi, không phải là những bông hồng trước đây… Cô y tá nhỏ giọng kêu lên.


Con chó nhạy bén động đậy tai lại. Nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lam, ánh mắt của nó lập tức sáng lên.


Trong giây tiếp theo, nó chạy nhanh đến chỗ cô.


”Gâu gâu!”




Cuối cùng Tô Lam cũng nhớ ra: “Bát Tử đó à?”


Nhìn thấy người đẹp gọi tên mình, Bát Tử càng thêm vui mừng chạy một mạch lao.


thẳng vào người Tô Lam, nó còn đẩy cô ngã xuống đất.


Những bông hồng màu xanh trong giỏ cũng rơi xuống đất Đến lúc này, nếu Tô Lam còn không hiểu thủ phạm tặng hoa cho cô là ai thì coi như cô đã sống uổng phí hơn hai mươi năm nay rồi “Gâu gâu!”


Bát Tử hăng hái nhảy dựng lên rối rít vẫy đuôi.


Tô Lam bị nó đè lên, cô giơ tay chặn cái đầu lưỡi nhiệt tình của nó lại: “Bát Tử, em nói cho chị biết, chủ của em đang muốn làm gì đây?”


Kể từ hôm gọi điện cho cô xong, Quan Triều Viễn đã đi công tác rồi. Dường như anh có.


việc quan trọng phải làm, thậm chí anh còn không có thời gian để gọi điện thoại cho cô.


Tô Lam đã tự thôi miên mình rằng người này không tồn tại. Chỉ là mỗi lần hai đứa nhỏ hỏi đến, cô không biết nên viện cớ gì để trả lời.


Nếu anh hoàn toàn biến mất thì không sao, nhưng anh lại còn lén lút làm ra những chuyện như thế này, thật sự là…


“Gâu!”


Tô Lam cố ý làm ra vẻ hung dữ: “Sao nào? Anh ta tưởng không về nhà, nên sai em gửi hoa đến là được sao? Thực xin lỗi, em hãy mang về đi. Nếu không thì giây tiếp theo chị sẽ ném nó vào thùng rác đó. “


Nói xong, cô cầm lấy bông hồng ném vào thùng rác.


Bát Tử kêu lên hai tiếng, nó rối rít chạy đến ngậm bông hoa lên rồi quay đầu ném trở lại văn phòng.


Trời ơi!


Nhìn phản ứng này của Bát Tử, liệu Quan Triều Viễn có ra lệnh bắt buộc gì cho nó không?


Cô không khỏi nghẹt thở rồi lại đuổi nó ra ngoài: “Em về nói với anh ta là chị không nhận đồ của anh ta tặng đâu!”


Hừi Anh nghĩ rằng tặng cô một đóa hoa là có thể cho qua chuyện anh hung hăng bắt nạt cô cả một đêm sao?


Đừng có mơi Bát Tử chạy tới cuộn tròn vòng quanh chân cô, hai móng vuốt của nó cắm vào ống quần của cô.


Dáng vẻ lưu manh của nó như đang muốn Tô Lam phải nhận hoa, nếu hôm nay cô không nhận thì nó sẽ không đi.


“Bây giờ chị nói cho em nghe nhé, cha em là người xấu xa,chị không so đo với em nữa. Nhưng chuyện của người lớn trẻ con các em không hiểu, em không được tham gia vào, có hiểu không?”


Bát Tử nghiêng đầu nhìn Tô Lam.

Bình Luận (0)
Comment