Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2273

Chương 2273


Vài phút sau, bọn họ đã vây xung quanh hai người kia chặt đến mức không có một giọt nước nào có thể lọt qua.



Bà cụ Vương sững sờ: “Sao nào? Muốn đánh người sao? Các người còn muốn ra tay với một bà già nhiều tuổi như tôi sao?”


Vương Bích Vân cũng đắc ý mà vòng hai tay trước ngực.


Hôm nay bà ta là cố ý dẫn người mẹ đã bảy tám mươi tuổi đến đây là vì ba ta muốn gây chuyện.


Bà ta thật là không tin có người dám ra tay với một bà già như vậy.


Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn bọn họ một cái: “Từ trước đến nay, tôi chưa từng ra tay đánh phụ nữ”




“Không đánh phụ nữ sao? Cậu có tư cách gì mà đánh chúng tôi? Chúng tôi đưa cháu trai của mình đi một cách hợp lý và hợp pháp, các người có tư cách gì?”


Bà cụ Vương lấy ra khí thể mắng chửi của những người đàn bà đanh đá của vài thập niên trước.


Bà ta đặt mông ngồi dưới đất, vừa vỗ tay lên đùi vừa mắng: “Đứa con trai tội nghiệp của tôi. Con cũng đã bị người khác hại thành như vậy, người mẹ như tôi cũng không sống được.


Đây là cái đạo lý gì chứ? Con trai của con lại bị con tiên nhân này bắt phải gọi một người khác là cha thì còn ra thể thống gì. Hôm nay, các người nhất định phải trả cháu trai lại cho tôi, nếu không tôi sẽ đập đầu mà chết ngay ở đây”


Bà cụ Vương vừa khóc vừa chửi rủa rồi đấm ngực dậm chân.


Vương Bích Vân đắc ý cười: ‘Mẹ của bà ta chính là người đàn bà đanh đá nổi tiếng ở một vùng quê cách đây mười sáu kilomet.


Mặc dù hiện tại mẹ bà ta đã lớn tuổi nhưng sức lực của năm đó vẫn không hề giảm.


Quan Triều Viễn thấy thế thì cũng không còn kiên nhãn được nữa: “Mặc dù tôi không đánh phụ nữ, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ không đuổi phụ nữ đi. Mau khiêng bọn họ ra ngoài đi”


Mấy tên vệ sĩ nghe vậy cũng đồng loạt xông lên.


Đưa tay đưa tay rồi nhấc chân nhấc chân. Trước tiên, bọn họ đưa bà cụ Vương ra ngoài Vương Bích Vân không nghĩ tới Quan Triều Viễn thật sự ra tay đuổi người cho nên bà ta có chút luống cuống: “Cậu Quan, bây giờ đã là xã hội pháp lý rồi.


Cậu cũng không thể hành động ngang ngược như vậy được.”


Quan Triều Viễn lạnh lùng liếc nhìn bà ta “Bà bị điếc sao?”


“Hả?” Vương Bích Vân mắt trợn tròn.


“Không nghe thấy cô ấy nói bây giờ Tô Duy Hưng phải nhập viện hay sap?”


Vương Bích Vân không có cách nào khác, chỉ có thể cần răng: “Tô Lam, hôm nay chúng tôi nể mặt cậu Quan cho nên chúng tôi sẽ cho cô thêm hai ngày. Hai ngày sau, chúng tôi sẽ đến đón đứa bé xuất viện.”


Cuối cùng, Vương Bích Vân cũng rời đi Tô Lam cảm thấy có chút bất lực mà nằm chặt tay Tô Duy Hưng “Hai ngày sao?”


“Sau hai ngày này, cô phải làm sao bây giờ?”


“Chẳng lẽ cô thật sự phải giao con trai cho người khác sao?”


“Không!”


“Không thể!”


“Hai đứa bé này không thể tách ra được”


“Dù cho có như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không đưa hai đứa trẻ cho người khác đâu.”

Bình Luận (0)
Comment