Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 240

Chương 240


“Nhưng không phải chú anh bốn năm chục tuổi rồi sao?”


“Ai bảo cô chú tôi bốn năm chục tuổi chứ? Chú ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi!”


Tô Lam nghĩ kỹ lại, hình như quả thật Mục Nhiễm Tranh chưa từng nói về tuổi của chú anh ấy, thế nhưng, người bình thường không phải đều sẽ nghĩ như vậy sao?


“Mẹ của chú tôi, cũng chính là bà trẻ của tôi, bà ấy và ông nội tôi là anh em ruột, năm đó, mẹ của ông nội tôi cứ mong có một đứa con gái mãi, tiếc là mãi chưa sinh được, lúc sinh được bà trẻ của tôi, ông nội tôi đã mười hai tuổi rồi, ông nội tôi lấy vợ sinh con khá sớm, còn bà trẻ tôi kết hôn muộn, lúc sinh chú tôi cũng đã ba mươi tuổi, vậy không phải là cách nhau một thế hệ rồi sao?”


Tô Lam nghĩ kỹ một lúc, quả thật cũng có chuyện như vậy.


Mấy thế hệ trước, con cả và con út cách nhau nhiều tuổi, con út kết hôn muộn một chút, sinh con muộn một chút, như vậy cũng đủ để cách nhau một thế hệ.


Vì thế, chú của Mục Nhiễm Tranh chỉ lớn hơn anh một tuổi, chuyện này rất bình thường.


Tiếp sau đó, Mục Nhiễm Tranh không thể không kể chi tiết những chuyện liên quan đến chú mình cho Tô Lam.


Tiếng của anh rất bé, rất sợ chọc giận bà cô này.


Ở một nơi khác, Thất Nguyệt Hoa.


Quan Triều Viễn uống từng ly, từng ly rượu, Dạ Bân thong dong đến muộn, phải biết là, lúc nhận được cuộc gọi của Quan Triều Viễn, anh đã cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ rồi.


Biết phải đến Thất Nguyệt Hoa, anh lại chải chuốt tử tế, thay bộ quần áo đẹp đẽ, còn vuốt keo tạo kiểu.


Đến đây là để ngám gái nha!


Dạ Bân vừa vào liền thấy Quan Triều Viễn đang nốc rượu, sắc mặt cực kì khó coi.


“Ô, tên chán sống nào chọc giận Ngài Quan nhà chúng ta đây?” Dạ Bân ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn liếc nhìn anh ta, lập tức kể chuyện ngày hôm nay cho Dạ Bân.


Nghe hết toàn bộ câu chuyện, biểu cảm của Dạ Bân hơi phức tạp.


“À… Ngài Quan , chúng ta tổng kết lại chút nhá, nói như vậy, anh giả trang thành một người khác để quyến rũ vợ mình, kết quả, thành công rồi, tôi nói vậy có đúng không?”


Quan Triều Viễn ý tứ sâu xa liếc nhìn Dạ Bân, không nói gì.


Dạ Bân lập tức vỗ tay.


“Vậy anh không trách ai được rồi! Anh là A, giả trang thành B, quyến rũ vợ của mình, giờ B quyến rũ vợ của A thành công, anh không vui gì chứ? Không phải đều là vợ anh sao?”


“Cậu hiểu gì chứ? Nếu không phải là tôi giả trang thì sao? Đổi thành người khác, vậy không phải Tô Lam chạy theo người khác rồi?”


Dạ Bân lắc đầu.


“Đổi thành người khác, vậy thì chưa chắc, vì sao anh luôn giúp đỡ Tô Lam, vì anh là A, anh cũng là B, vì sao.


Tô Lam lại yêu B? Vì B luôn giúp đỡ cô ấy, nếu đổi thành người khác, vừa không phải là A, cũng không phải làB..”


“Được rồi, đừng nói nữa, ABAB cái gì chứ!”


Quan Triều Viễn nghe mà đau cả đầu.


Dạ Bân liền thở dài.

Bình Luận (0)
Comment