Chương 2470
Nghe được giọng điệu chua xót của Quan Triều Viễn, nhìn gương mặt đen xì của anh giống như đang đeo kính râm, Tô Lam ngoài ý muốn cảm thấy có chút buồn cười Ở chung với anh lâu như vậy, Tô Lam ít nhiều cũng hiểu được một ít yêu cầu và thói quen của anh cho chính mình?
Người đàn ông này nhiều lúc giống như là một đứa trẻ vậy.
Quan Triều Viễn này ăn mềm không ăn cứng.
ó chuyện gì cần nhờ vào anh, thay vì nói những lời ngoan độc thì làm nũng có lẽ sẽ hữu dụng hơn rất nhiều Tô Lam lắc đầu: “Tôi sẽ cố gắng ít đi gây phiền phức lại.”
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn bộ dáng tủi thân của cô, đôi môi mỏng nhếch lên.
Dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng vẫn không nói ra.
20 phút sau.
Tân Tấn Tài vừa giúp Tô Lam xử lý vết thương, vừa lải nhải oán giận: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải hai người đều cảm thấy công việc kinh doanh của bệnh viện trung tâm này không đủ tốt hay không mà cứ cách vài ngày thì hai người lại đến đây một chuyến vậy?”
Tô Lam có vẻ không biết phải nói gì.
Khuôn mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn vô cùng lạnh lùng: “Gọi cậu tới đây là để cho cậu làm việc, nói nhảm nhiều như vậy làm gì”
Rửa sạch chống viêm, bôi thuốc, băng bó.
Sau khi xử lý xong tất cả những chuyện này, Tô Lam định đi thăm anh trai của mình.
Chẳng qua là lúc cô đang chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên cả người đều bị Quan Triều Viễn ngăn lại: “Bạn nãy vừa bị đụng vào đầu, đi kiểm tra trước đi”
“Ôi chao, chỉ bị đụng có một chút cũng không phải là quá nặng, tôi không sao.”
Quan Triều Viễn nhanh chóng đứng chặn ở cửa, cả người không nhúc nhích một tí nào.
“Đưa cô ấy đi chụp CT não bộ đi.”
Tân Tấn Tài cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, chị dâu nhỏ, em thấy trán của chị cũng bị đụng cho chảy máu, để cho an toàn thì chúng ta vẫn nên đi chụp một cái đi, cứ yên tâm, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu: Tô Lam biết nếu như hôm nay mình không đi làm kiểm tra, Quan Triều Viễn nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng.
Con ngươi nhanh chóng xoay chuyển, biểu tình khó xử trên mặt của cô trong nháy.
mắt liền biết mất, lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy anh ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi chụp rồi sẽ trở lại ngay”
Nhìn bóng lưng Tân Tấn Tài và Tô Lam đã xoay người rời đi, ánh mắt của Quan Triều Viễn chợt lóe lêi Nếu như vừa rồi anh không nhìn lầm thì trên mặt của cô nhóc kia hình như lộ ra một chút biểu tình kỳ quái Ngoài cửa phòng khám chụp CT có rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng.
“Chị dâu nhỏ, em cầm hồ sơ bệnh án của chị vào trong thương lượng, sắp xếp để cho.
chị chen vào hàng một chút, chị ở đây chờ em một lát, sẽ nhanh chóng ổn thỏa thôi”
“Được rồi. Cậu từ từ, không cần quá vội vàng”
Sau khi nhìn Tân Tấn Tài xoay người đi vào, nụ cười trên mặt của Tô Lam dần dần biến mất.
Ánh mắt của cô rơi vào mấy chữ chụp CT ở cửa phòng kiểm tra, biểu tình trong nháy mắt trở nên có chút hoảng hốt: “Xin lỗi cô Tô, vô cùng tiếc nuối phải báo cho cô biết, mẹ cô đã chết não đồng thời bị suy hô đã không còn cơ hội để cấp cứu được nữa.”