Chương 2545
Nếu đổi thành khoảng thời gian hai người mới gặp nhau, Tô Lam sẽ không bao giờ thấy được cảnh tượng Quan Triều Viễn cúi đầu trước mặt người khác.
Bởi vì cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.
Đáy lòng cô cũng vì chuyện này mà trở nên mềm mại hơn.
Tô Lam khẽ cần môi, cô cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Quan Triều Viễn, thật xin lỗi”
Quan Triều Viễn khẽ nghiêng người nói “Anh đã nói với em rồi, anh ghét nhất chính là ba chữ này.”
Tô Lam ngay lập tức liền trở nên lo lắng: “Tôi cũng không phải muốn trốn tránh trách nhiệm. Tôi và Nhan Thế Khải thực sự không có chuyện gì cả, tôi dùng nhân cách của mình để đảm bảo với anh”
Nhân cách?
Sau khi nghe thấy hai từ này, trong lòng Quan Triều Viễn dâng lên một cảm giác bất lực.
Cô chỉ có một thân một mình, cũng không có đồ vật gì đáng giá.
Cho nên cô không có đồ vật gì đó để làm vật thế chấp cả.
Nhưng ở trên người cô, sự tự tôn và và nhân cách của cô là quý giá nhất.
Cho nên đó là lý do tại sao cô lại nói như vậy?
Thấy Quan Triều Viễn không có phản ứng, lúc đó đột nhiên Tô Lam cảm thấy có chút lúng túng.
ô duỗi hai tay ra, chủ động ôm lấy thắt lưng của anh, vẻ mặt đáng thương, nhẹ nhàng mở miệng: “Có thể… có thể đừng tức giận nữa được không?”
Đôi mắt vốn đang nhằm chặt của Quan Triều Viễn chậm rãi mở ra.
Anh đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô.
Tô Lam cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chờ mong, giống như đang đợi đáp án từ anh.
“Về nhà trước đã”
Đợi cả nửa ngày, Quan Triều Viễn lại bình tĩnh nói ra bốn chữ này, sau đó đi ra cửa.
Tô Lam mân mê đôi môi nhỏ nhắn, có chút tủi thân lại có chút bất đắc dĩ, cúi đầu đi theo anh.
Cô cau mày, cảm thấy có chút buồn bực.
Như thế này có thể coi là không hòa thuận như lúc đầu đúng không?
Ở bên ngoài Lâm Thúy Vân nhìn thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam người trước người sau bước ra ngoài, mắt sáng lên. Cô ấy vội vàng chạy tới, vô cùng kỳ quái chen đến bên cạnh Tô Lam, nháy mắt ra hiệu: “Mình nói rồi Tô Lam, lúc này mà cậu còn chau mày ủ dột thế kia? Vừa rồi biểu hiện của mình thế nào? Trời giúp đúng không?”
Tô Lam tức giận huých vào tay cô ấy một cái “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, nếu không phải tại cậu, Quan Triều Viễn làm sao có thể ngồi cạnh mình được chứ?”
“Ui da, bà cô của tôi ơi, nếu không phải mình dùng kế điệu hổ ly sơn, sau đó lại dùng cách châm ngòi ly gián, thì người đàn ông kia sao có thể theo đuôi cậu đến tận nhà vệ sinh được chứ?”
Lâm Thúy Vân tức giận.
“Mình đây là đang tạo ra cơ hội cho cậu.
Nếu vừa rồi không phải Quan Triều Viễn ra tay, Lâm Mặc Thâm thể nào cũng sẽ bị chỉnh đốn cho cực kỳ thảm hại. Giấm chua của nam thần nhà mình đã đổ đầy cổ họng rồi, làm sao cậu đến một chút cảm giác cũng không có là sao?”
“Cái gì?” Tô Lam không hiểu chuyện gì.
Lâm Thúy Vân không biết nói gì, đưa tay đỡ trán: “Trời ạ, rốt cuộc mình đã làm cái gì mà lại quen một người ngu ngốc như cậu chứ?”