Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2576

Chương 2576


Tô Lam bước chân tăng nhanh, hai nằm tay nắm chặt gắt gao.


“Cô biết vì sao toàn bộ người nhà họ Cố đều bị bắt đi, chỉ có tôi vẫn còn êm đẹp đứng ở chỗ này không?”



Cố Đức Hiệp đột nhiên nói to: “Bởi vì tôi là người nhà họ Lê”


Nhà họ Lê sao?


Tô Lam bước chân dừng lại.


Cố Đức Hiệp đắc ý cười to, anh ta bước qua, chắn phía trước người cô: “Trên người tôi chảy chính là dòng máu của nhà họ Lê, cho nên nhà họ Lê không thể không quản chuyện của tôi. Cô biết Quan Triều Viễn tại sao cần che dấu quan hệ của cô và anh ta, không dám công cha ra bên ngoài không? Bởi vì cô không thể công khai ra ánh sáng, bởi vì nhà họ Quan sớm đã chọn được vợ chưa cưới thay anh ta, mà cô chỉ là kẻ thứ ba bị anh ta đùa giỡn mà thôi.”



“Bốp!”


Tô Lam quay đầu xoay người, dùng lực hung hăng tát một tát lên mặt Cố Đức Hiệp.


Cặp mắt to xinh đẹp trừng đến đỏ bừng: “Anh thối lắm.”


Cô không phải kẻ thứ ba.


Cô đời này thống hận nhất chính là kẻ thứ ba.


Cô làm sao có thế là kẻ thứ ba được cơ chứ?


Mặt Cố Đức Hiệp bị cô tát một cái trực.


tiếp tát lệch mặt, nhưng anh ta không tức giận, chỉ là cười lạnh một tiếng: “Cái tát này cô đã đánh xong, coi như tôi thiếu nợ cô, toàn bộ đều trả hết nợ rồi.


Nhưng cô mãi mãi cũng thoát không khỏi thân phận kẻ thứ ba được đâu.”


“Khốn nạn”


Tô Lam cắn răng, lại muốn trên mặt anh ta hạ một cái tát nữa.


Chẳng qua lần này, cổ tay đã bị Cố Đức Hiệp nằm lại.


“Cô là kẻ thứ ba, tôi là con riêng, hai người chúng ta quả thực là một đôi trời đất tạo nên, cho nên rời khỏi Quan Triều Viễn mà theo tôi đi, tôi không để cô có hai đứa con, tôi sẽ đối tốt với cô mà”


“Anh buông tay, thả tôi ra”


Tô Lam liều mạng giấy dụa.


Cổ tay bị Cố Đức Hiệp gắt gao nắm chặt, chết cũng không buông: “Tô Lam, về chuyện của cô, tôi toàn bộ đều đã biết. Cô sở dĩ cùng Quan Triều Viễn bên nhau là vì tiền thuốc men của anh trai cô, chứ không phải là cô cam tâm tình nguyện”


“Có phải cam tâm tình nguyện hay không cũng chẳng có chút quan hệ nào với anh cả, anh mau buông tôi ra”


“Tôi không buông!”


Biểu tình của Cố Đức Hiệp trở nên vô cùng dữ tợn.


“Lúc trước nếu tôi lại kiên nhẫn hơn một chút nữa, ngày hôm nay có lẽ cô sẽ không phải là người phụ nữ của Quan Triều Viễn. Tôi rất hối hận, cho nên bây giờ tôi đến tìm cô, cô đi cùng tôi đi, tôi nhất định sẽ đối xử với cô rất tốt”


Khóe miệng Tô Lam hiện lên nụ cười lạnh: “Bây giờ anh nói lời này thì đã quá muộn rồi”


“Muộn? Không không, một chút cũng không muộn, tôi nghĩ thông rồi, cho dù cô đã ngủ cùng người đàn ông khác tôi cũng không ghét bỏ cô đâu.”


“Nhưng tôi thì có ghét bỏ anh đó.”

Bình Luận (0)
Comment