Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2727

Chương 2727

Vừa nói xong, bà ấy quay đầu về phía phòng riêng, nở nụ cười tươi nhìn một cặp vợ chồng trẻ đang ở bên đó: “Cô nhìn bên kia, văn phòng đó chuyên dùng để giải quyết các thủ tục chuyển khẩu cho các cặp vợ chồng. Nếu hệ thống có vấn đề, làm sao họ giải quyết thành công được?”

Tô Lam tái mặt, chuyện gì đã xảy ra?

Không phải Quan Triều Viễn đã nói rằng hệ thống có vấn đề sao?

Nhân viên nhận thấy sắc mặt của Tô Lam không ổn, như chợt nhận ra điều gì đó, nhanh chóng cười nói: “Nhưng rất có thể trước đó đã xảy ra sự cố, cô chờ một chút, để tôi đi hỏi”

Vài phút sau, bà ấy bước ra: “Xin lỗi, thưa cô, tôi đã hỏi nhân viên của chúng tôi. Hệ thống đã hoạt động bình thường mà, không có vấn đề gì.”

Tô Lam chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, Quan Triều Viễn cũng đang nói dối cô sao?

Tại sao anh ta phải nói dối cô?

Cô chợt nhớ đến những lời Liễu Mộng Ngân vừa nói: “Tô Lam, cô và Quan Triều Viễn sẽ không bao giờ hạnh phúc.”

Trái tim cô như vừa bị kim đâm, khuôn mặt trắng bệch vì đau.

Cô nhanh chóng lấy chứng minh thư của mình ra: “Vậy bà có thể vui lòng giúp tôi kiểm tra thông tin nhận dạng của tôi được không?”

“Đương nhiên là được, chờ một chút.”

Tô Lam đi theo bà ấy đến quầy lễ tân và quẹt thẻ chứng minh thư của cô ấy, máy tính nhanh chóng hiện ra thông tin của cô.

Bà nhân viên cười nói: “Chờ một chút, tôi Sẽ in ra ngay…”

“Vâng.” Tô Lam đứng dựa vào bàn trước, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy.

Vừa rồi Tô Lam nhớ là, ban nấy biểu cảm của Quan Triều Viễn đột nhiên thay đổi sau khi đọc một số tài liệu gì đó.

Vậy điều gì đã xảy ra?

Đúng lúc Tô Lam vẫn đang hồi hộp chờ đợi, chuông điện thoại trong túi cô đột nhiên vang lên ”Ting ting ting, tỉng ting ting…’ Tô Lam lấy điện thoại di động ra và thấy đó là cuộc gọi từ một số không quen thuộc.

Cô nghi ngờ ấn nút trả lời: “Alo?”

“Tô Lam, Tô Lam, là tôi, là tôi.”

Bên kia điện thoại, giọng người phụ nữ vô cùng bối rối, dường như đang chịu đựng một cú sốc lớn.

Tô Lam nhíu mày thật chặt: “Liễu Mộng Ngân, là cô đúng không?”

Liễu Mộng Ngân toàn thân run lên, ngay cả chân răng cũng phát run: “Tôi phải làm sao đây? Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Cố Đức Hiệp. Anh ấy, anh ấy nói sẽ đến thành phố Ninh Lâm để tìm tôi…”

*Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi qua tìm cô ngay”

Ngay sau khi Liễu Mộng Ngân nói xong địa chỉ, Tô Lam đã cúp điện thoại và chạy ra ngoài.

Cố Đức Hiệp, anh còn dám quay lại.

Quán café Thiên Ngọc.

Tô Lam bước vào và nhìn thấy Liễu Mộng Ngân đang thu mình trong góc và đội một chiếc mũ lưỡi trai.

Cô bước qua vài bước và ngồi đối diện với cô ta: “Vừa rồi trên điện thoại, cô nói rằng Cố.

Bình Luận (0)
Comment