Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2790

Chương 2790

Tô Lam lắc đầu: “Chuyện này thì mình cũng không biết.

Anh ấy đang giải quyết công việc, và có vẻ như nó khá là phức tạp.”

“Vậy… Vì đêm nay nam thần không có ở đây, Hai đứa nhỏ cũng ngủ rồi, hai chúng ta đi qua Dạ Sắc ngồi một chút nha.”

Lâm Thúy Vân dựa vào Tô Lam và nháy mắt: “Nghe nói gần đây có mấy người mẫu nam khá đẹp trai qua đói”

Tô Lam lặng lẽ đảo mắt nhìn cô, cau mày nói: “Cái con bé này, cậu quên chuyện mình đã là người phụ nữ có gia đình rồi sao!”

tuy là phụ nữ đã có gia đình, nhưng cậu vẫn có quyền tự do này! Hơn nữa, chúng †a chỉ xem và cho đôi mắt mình thỏa mãn thôi, đâu có phải là đi…

“Lâm Thúy Vân, tại sao cậu lại có thể xấu xa như vậy!”

Hai cô gái nhỏ trở nên náo loạn trong chốc lát. Trong khi nói chuyện, Lâm Thúy Vân đã yêu cầu chú Hứa đậu xe ở cửa Dạ Sắc. Lâm Thúy Vân xuống xe trước, cô khoác tay Tô Lam bước vào Hai người chọn một phòng yên tĩnh để ngồi. Lâm Thúy Vân gọi hai ly rượu nồng độ cồn thấp và vui vẻ xem nam người mẫu trình diễn màn thoát y trên sân khấu.

“Chàt”

Lâm Thúy Vân mắt sáng rực, cô nhanh chóng đưa tay kéo Tô Lam: “Tô Lam, nhìn kìa! Thân hình kia thực sự rất phong đội”

Tô Lam uể oải nhìn lên, cô thấy một nam người mẫu tóc vàng mặc quần jean bó, không ngừng vặn vẹo người. Và phía dưới sân khấu, nhiều phụ nữ giàu có trang điểm đậm đang điên cuồng hò hét cho anh ta.

“Trình độ này, so với sếp lớn Lệ của chúng ta, đúng là kém hơn không biết bao.

nhiêu lần!”

Tô Lam lười biếng thu hồi ánh mắt, khinh thường nhìn đi chỗ khác.Lâm Thúy Vân lắc đầu và thở dài: “Đúng vậy, sau khi được nhìn thấy món ăn cao cấp là dung mạo xuất sắc của nam thần, thì những món khác làm sao mà nuốt nổi!”

Tô Lam đột nhiên trở nên tinh quái, cô ấy lặng lẽ dựa vào Lâm Thúy Vân, trầm giọng nói: “Lâm Thúy Vân, thật ra mình thấy món ăn giáo sư Lục cũng ngon, cậu có muốn ăn thử không?”

“Phìt”

Ly cocktail Lâm Thúy Vân vừa mới uống được một ngụm đã phun ra hết, suýt nữa là cô đã bị sặc đến chết. Cô ho dữ dội, đưa tay sờ trán Tô Lam: “Cậu đang nói cái gì vậy, cái đồ ngớ ngẩn này! Đối với tên cầm thú đội lốt người Lục Mặc Thâm, mình quyết không đội trời chung với anh ta!”

Lâm Thúy Vân càng lúc càng phấn khích khi nói, cô không để ý thấy nét mặt cau có.

trên khuôn mặt Tô Lam. Cô còn cao giọng và nói “Mình nói với cậu này, nếu anh ta là người đàn ông duy nhất còn lại trên thế giới này, thì mình thà chết một mình còn hơn là đi tìm anhl”

“Vậy sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói ảm đạm từ bên ngoài phòng vọng vào, bên trong giọng nói xen lẫn vài phần không hài lòng: “Mặc dù chúng ta thường không có nhiều điểm chung nhưng đối với vấn đề này thì lại là tư tưởng lớn gặp nhau đó!”

Cái gì vậy? Giọng nói này… Lâm Thúy Vân nhìn thấy ngoài, thì bắt gặp khuôn mặt tuấn tú mà ảm đạm của Lục Mặc Thâm đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào chính mình.

Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung: Chết tiệt, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Thậm chí cô đã phải chạy đến đây rồi mà vẫn gặp phải.

Lâm Thúy Vân nhìn chằm chằm vào Tô Lam một cách chán nản, cố nói nhỏ vài câu: “Tô Lam, sao cậu không nhắc mình sớm hơn?”

Bình Luận (0)
Comment