Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2800

Chương 2800

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân đỏ bừng, và đỉnh đầu cô đã bắt đầu bốc.

khói. Cuối cùng sau khi cô khôi phục được thần trí, cô mới nhận ra toàn bộ những việc vừa rồi. Lục Mặc Thâm, tên khốn này! Cô đưa tay định đánh anh ta.

Lục Mặc Thâm khế đảo đôi đồng tử đen thấm, trực tiếp siết chặt cánh tay của cô, khóa chặt cô ở cạnh eo của mình.

Nhìn từ góc ủa Liễu Minh Hào, cuộc đấu tranh của Lâm Thúy Vân giống với sự hưởng ứng nhiệt tình hơn. Liễu Minh Hào.

choáng váng. Lâm Thúy Vân không nói dối, cô ấy thực sự đã thành đôi với Lục Mặc.

Thâm!

Liễu Minh Hào đứng dậy trong sự tuyệt vọng. Quay người lại, anh dứt khoát cất bước, đóa hoa hồng trong lòng giờ cũng đã tan tác khắp nơi Bên cạnh chiếc Bentley màu đen, hai người vẫn đang hôn nhau.

Đôi môi nhỏ nhắn từ việc cố gắng khác cự lúc đầu nhưng dưới sự dày vò kia cuối cùng cũng không còn chút sức lực nào. Cả người cô dường như đều tựa vào lòng của Lục Mặc Thâm, toàn thân được bao bọc trong mùi hương của anh.

Thời gian chầm chậm trôi.

“Lạch cạch.” Một âm thanh lớn vang lên.

Đó là âm thanh của một cái chậu sắt rơi xuống đất. Lâm Thúy Vân sửng sốt, cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô không biết mình lấy sức lực ở đâu, cô đẩy Lục Mặc Thâm ra.

Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng. Cô hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy mẹ Lâm hai tay vẫn đang giữ mấy chiếc bình và đứng ngẩn ngơ trên bậc thêm vườn.

“Lục Mặc Thâm, anh… Lâm Thúy Vân tức giận đến mức nôn ra máu, cô thật sự muốn đánh anh ta ngay tại chỗ!

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của mẹ Lâm, cô lại lo lắng muốn giải thích. Nhưng tình thế hiện tại quả là tiến thoái lưỡng nan: “Mẹ, đó không phải là những gì mẹ nhìn thấy, hãy nghe con…”

Mẹ Lâm đã bị sốc. Một giây sau, bà quay lại lần nữa và bước vội vào nhà như thể đã nhìn thấy ma.

Lâm Thúy Vân vừa xấu hổ vừa tức giận đến nỗi cô chỉ còn có thể nhìn chãm chăm vào Lục Mặc Thâm một cách hung dữ: “Lục Mặc Thâm, con mẹ nó, là anh cố tình!”

Lục Mặc Thâm ánh mắt khẽ động, ánh mắt rơi vào đôi môi hơi sưng đỏ của cô gái.

Đầu lưỡi anh khẽ liếm qua khóe môi. Thật không ngờ rằng, mùi vị của bé hạt tiêu này cũng không tệ. Lâm Thúy Vân không bỏ lỡ cử chỉ nhỏ của anh, trong chốc lát cổ cô cũng đỏ bừng: “Anh thật không biết xấu hổ! Đồ dâm đãng!”

Sau khi chửi bới thô bạo, cô quay lưng bỏ chạy về nhà. Nhưng trong giây tiếp theo, cô đã nghe thấy tiếng nói rất lớn từ trong phòng. Ngay sau đó, giọng nói đầy phấn khích của mẹ Lâm phát ra: “Cha nó, cha nó ơi, mau ra xem nào!

Thúy Vân cuối cùng đã đưa bạn trai của mình về nhài”

Lâm Thúy Vân sợ hãi đến mức ngẩn người. Cô lao vào và chặn cửa: “Cha, mẹ! Mọi thứ không như mẹ nghĩ…

Hai người… Bình tĩnh, nghe con giải thích…”

Mẹ Lâm và cha Lâm bị mắc kẹt trong phòng, lo lắng và tức giận: “Lâm Thúy Vân, con mau tránh ra cho mẹ, hai người chúng ta phải giúp con điều tra tử t Lâm Thúy Vân lo lắng đến mức nhảy dựng chân, mồ hôi lạnh rơi: “Kiểm tra cái gì chứ, đây là vừa nhìn là biết hiểu lầm!”

Cô vừa hô hoán vào trong phòng, vừa quay đầu lại nhìn chằm chăm vào Lục Mặc Thâm vẫn còn đứng đó, rống lên: “Lục Mặc Thâm! Đi, mau đi!”

Bình Luận (0)
Comment