Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2823

Chương 2823

Tô Lam gật đầu: “Vâng.”

Trên mặt của cô vẫn treo lên nụ cười, cho đến khi chiếc Bentley của Quan Triều Viễn biến mất trong tầm mắt.Cô nhẹ thở dài một hơi rồi quay người vào biệt thự.

Lần trước, mấy người Tô Bích Xuân xông vào biệt thự, đập vỡ hết tất cả những đồ dùng trong gia đình mà cô và Quan Triều Viễn kỳ công lựa chọn. Hôm nay vừa mở cửa thì lại phát hiện đồ dùng đã được thay mới toàn bộ.

Nhìn trình độ sạch sẽ trong phòng không giống như phòng để trống không người ở lâu như vậy. Hản là đã có người tới dọn dẹp thường xuyên.

Tô Lam nhất thời không biết nói gì.

Cô đưa tay nhẹ lướt qua những đồ dùng trong phòng khách: Chắc chắn, đây là do Quan Triều Viễn sắp xếp.

Lễ nào là cô quá tham lam rồi sao? Từ một người không thấy được ánh sáng biến thành bà Quan, tâm của cô đã bắt đầu dao động rồi. Cô bắt đầu trở nên tham lam rồi, cô muốn một hôn lễ được người ta chúc phúc, cô muốn có được sự đồng ý của bố mẹ Quan Triều Viễn, vốn quang minh chính đại nói với cả thế giới: Quan Triều Viễn là chồng cô…

Tô Lam tới phòng của anh trai, bên trong vẫn còn đặt ảnh của Tô Duy Nam.

Khung ảnh không dính một hạt bụi, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ lên gương mặt của anh trai, cuối cùng ôm khung ảnh vào trong lòng: “Anh nói em phải làm sao đây? Em dường như… Dường như thật sự yêu anh ấy mất rồi”

Tô Lam cứ như vậy ôm khung ảnh, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ mơ màng thiếp đi.

Trong lúc này ở sân bay thành phố Ninh Lâm.

Quan Triều Viễn tự mình lái xe. Sau khi nhìn thấy bóng dáng khí chất vô cùng cao lãnh bước ra từ lối ra VIP, anh trực tiếp dừng xe lại. Thậm chí tự mình mở cửa xe cho người phụ nữ cao ngạo đó.

Người phụ nữ khoác một chiếc áo gió trằng đơn giản phóng khoáng, chân đi giày cao gót, khí chất ngời ngời.

Cô thờ ơ tháo kính mát trên mặt xuống, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt của Quan Triều Viễn, vô cùng lười biếng nói: “Có thể để Boss Quan tự mình lái xe tới đón, thể diện của tôi cũng thật lớn!”

Quan Triều Viễn hơi nhếch mày không nói nhiều: “Khách sạn, nhà hàng đã đặt trước, đều là những nơi cô thích.”

”Coi như anh còn có chút lương tâm!”

Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên rồi lên xe: “Anh biết quả của tôi đã chuẩn bị xong rồi chưa?”

“Cô làm việc tôi còn không yên tâm sao?”

Chờ khi Tô Lam tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối. Cô đứng dậy đặt lại ảnh của anh trai lại chỗ cũ, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi ra ngoài Khi cô vừa đi ra đến cổng biệt thự thì theo bản năng móc điện thoại ra liếc nhìn màn hình. Đến bây giờ Quan Triều Viễn còn chưa liên lạc với mình có khả năng là còn chưa xong việc.

Cô đóng cửa lại, chuẩn bị tự mình về nhà Đầu tiên cô định ở lại qua đêm ở biệt thự nhà họ Tô, nhưng cô không yên tâm hai đứa nhỏ.

Mới đi khỏi cổng không bao xa thì sau lưng đột nhiên có ánh đèn xe lướt qua.

Ngay sau đó, một chiếc xe Lincoln châm chậm chạy tới sau lưng cô.

Tô Lam theo bản năng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía sau Cửa chiếc xe Lincoln chầm chậm hạ xuống, một khuôn mặt phấn điêu mày ngài xuất hiện sau cửa xe: “Cô Lam, thật là cô rồi!”

Tô Lam ngây người ra, rất nhanh nhớ lại một khuôn mặt nhỏ nhắn của thẳng bé: “Tiểu Khúc, sao cháu lại ở đây?”

Thẳng bé là một bệnh nhân mà Tô Lam đã gặp khi còn là bác sĩ tâm lý ở bệnh viện trung tâm.

Bình Luận (0)
Comment