Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2825

Chương 2825

“Đúng đúng đúng, là tuột dốc không phanh. Vì tâm trạng cháu không tốt nên học tập cũng không tốt luôn, vì để tránh hậu quả này, cô Tô Lam cô có thể tiếp làm bác sĩ cho cháu được không? Cháu rất thích nói chuyện với cô!”

“Chuyện này… Nếu cần thiết, cô sẽ bàn bạc với cha cháu, được chưa?”

Tiểu Khúc tủi thân bĩu môi, nhìn cô với ánh mắt đáng thương: “Vậy cô Tô Lam cô có thể đồng ý với cháu một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay là sinh nhật cháu, cô có thể ăn cùng cháu một bữa cơm không?”

Tô Lam lập tức trợn tròn mắt. Cùng với Tiểu Khúc ăn một bữa cơm thì không có vấn đề gì. Nhưng mà cô trong đoàn phim, gần như chẳng có nói chuyện trao đổi gì với Khúc Thương Ly, hai người như vậy mà cùng ăn cơm thì quả thật có chút gượng gạo.

Con ngươi đảo tròn, cô mở miệng nói: “Để hôm khác được không? Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Khúc, Tiểu Khúc nên cùng với cha của mình đón sinh nhật, ngày mai cô đi cùng cháu được không?”

Tiểu Khúc đột nhiên buông tay cô ra, vành mắt đỏ ửng vô cùng tủi thân: “Cha là một lão cục mịch, cùng với cha ăn cơm chẳng vui gì hết.”

Vẻ mặt của Khúc Thương Ly rõ ràng là không được tốt: ‘Khúc Nhất Phàm, con có phải là lại ương bướng rồi không?”

Tiểu Khúc dường như có chút sợ Khúc.

Thương Ly, cúi đầu tủi thân không thôi.

Không lâu sau, từng giọt nước mắt như hạt đậu của của cậu bé cứ lộp độp lộp độp rơi xuống, rớt trên mu bàn tay.

“Nhưng mà con muốn cô Tô Lam đón sinh nhật với con cơ.”

“Khúc Nhất Phàm! Không ai có nghĩa vụ phải thỏa mãn cái yêu cầu vô lễ của con cải”

Khoảng thời gian Tô Lam điều trị cho Tiểu Khúc ở bệnh viện đã biết cậu bé này rất thông minh, hơn nữa tính cách cũng rất tốt, rất ngoan ngoãn. Bản thân cũng rất thích cậu bé Nhìn thấy dáng vẻ cậu bé như vậy, Tô Lam rất đau lòng. Thấy hai cha con bọn họ sắp bắt đầu cãi vã với nhau, Tô Lam liền vội giảng hòa: “Anh Khúc, nếu anh không để ý thì cho phép tôi ăn cơm cùng với Tiểu Khúc”

Khúc Thương Ly ngẩn người. Từ sau kính chiếu hậu có thế thấy Tô Lam đang nhìn thẳng vào ánh mắt của mình. Trên khuôn mặt nhỏ thanh Quan của cô là ánh mắt vô tư mà thuần khiết, còn mang theo một nụ cười có lỗi. Một góc nào đó trong đáy lòng Khúc.

Thương Ly bỗng bị kích động, có phải là chạm phải khuôn mặt chôn sâu trong đáy lòng kia sao?

Anh ấy nhanh chóng rời mắt đi, trái ngược với vẻ nghiêm nghị giận dữ ban nấy, säc mặt ôn hòa nói: “Vậy thì thật ngại quá, làm lỡ thời gian của cô rồi.”

Đây là đồng ý rồi. Tô Lam vội nó “Đâu có, vừa hay hôm nay tôi không có việc gì”

Nói xong lời này cô lại nâng khuôn mặt của cậu nhóc lên, lau nước mắt đi cho cậu: “Tiểu Khúc ngoan, không khóc nữa, hôm nay cô đi ăn cơm cùng cháu, nhưng chúng ta phải nói trước, sau khi ăn cơm xong phải nói chuyện rõ ràng với cha của cháu, không được phép tùy tiện tức giận nữa nha.”

Nước mắt trên mặt Tiểu Khúc còn chưa khô đã vui vẻ nín khóc bật cười: “Vâng, cháu đồng ý với cô!”

“Ngoắc tay nào, một trăm năm không đổi, ai thay đổi người đó là cún con.”

Hai người vui vẻ ngoắc ngoắc tay.

Trên đường đi, bởi vì sự tồn tại của Tô Lam, không khí lạnh giá trong xe mới có chút tiếng nói cười. Khúc Thương Ly nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người thân thiết vui vẻ, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng gần như đã dịu dàng đi mấy phần. Anh ấy dường như đã rất lâu rồi không nhìn thấy con trai vui vẻ như vậy.

Sau khoảng tầm nửa giờ, chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng vô cùng tao nhã và độc đáo.

Khúc Thương Ly xuống xe trước, mở cửa xe cho Tô Lam: “Đầu bếp của nhà hàng này không tồi.”

Bình Luận (0)
Comment