Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2836

Chương 2836

Quan Triều Viễn nhìn con đường phía trước: “Lâm Thúy Vân vừa đến đây”

Lục Mặc Thâm giật mình, lật người ngồi bật dậy, giọng nói cũng lạnh đi: “Anh muốn nói gì?”

“Anh có nhớ mình đã đính hôn với Lê Duyệt Tư không?”

Quan Triều Viễn cố ý nhắc đến.

Lục Mặc Thâm vươn tay nhéo nhéo lông mày, ánh mắt sâu thẳm: “Chuyện này anh không cần nhắc nhở.”

“Nhà họ Lê không dễ đối phó như vậy.

Mặc dù trong nhà họ Lê, Lê Duyệt Tư cũng không phải là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, nhưng mà cô ấy mang họ Lê, nếu anh hủy hôn, tự cân nhắc hậu quả.”

Lục Mặc Thâm nhếch khóe miệng: “Cậu Quan của tôi, chuyện của mình anh còn chưa lo xong đã bắt đầu lo chuyện của tôi rồi sao?

Có phải là gần đây khẩu vị quá mặn?”

Quan Triều Viễn không thèm nói chuyện với anh ta nữa, thản nhiên nói: “Ít nhất bây giờ Lê Duyệt Tư vẫn là vị hôn thê của anh, trước khi thu dọn xong chuyện của mình thì đừng có đi trêu chọc người khác.”

Lục Mặc Thâm cười lạnh: “Sao, đau lòng? Nếu đã đau lòng ban đầu lại tặng cho tôi làm gì?”

“Thứ tôi muốn có không bao giờ bị người khác lấy đi. Nếu có thể lấy đi, nhất định là có cũng được không có cũng được. Ta chỉ lo anh không giải quyết được chuyện của mình còn liên lụy đến người khác.”

“Làm liên lụy đến người khác? Người anh đang nói đến là tiểu bạch thở của anh hả?”

Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Lục Mặc Thâm đặt điện thoại xuống, hơi nheo mắt lại.

Sau khi ngồi bất động trong giây lát, anh ta nhấc chân và đứng dậy.

“Roạt” một tiếng.

Rèm cửa được mở ra, và ánh nắng chói chang tràn vào.

Lục Mặc Thâm đưa tay ra che mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh ngày đó bản thân cưỡng hôn Lâm Thúy Vân.

Đôi môi của cô nhóc vẫn mềm mại và ngọt ngào như lần trước trong phòng toilet ở Hilton.

*Ting tỉng ting, tỉng ting tỉng…”

Điện thoại đầu giường lại vang lên Lục Mặc Thâm vẫn đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời đó, không muốn đi nghe.

Chiếc điện thoại chết tiệt cứ đổ chuông như thúc giục.

Lục Mặc Thâm quay người, bất lực liếc nhìn sau đó cau mày ấn loa ngoài, rồi ném điện thoại lên sô pha.

“Thằng khốn nạn, giờ anh cánh đã cứng, bụng đã mập rồi à? Có biết ban đầu anh làm sao lên làm người nắm quyền tập đoàn Lục.

Dương không? Không có nhà họ Lê ra tay anh có thể có ngày hôm nay không?”

Sự việc đã được chứng minh một lần nữa, cách nghe điện thoại của anh ta là chính xác, giọng nói trên điện thoại vô cùng sắc bén và chói tai Vừa mới nghe đã ập xuống một trận chửi rủa không ngừng, ngoài mẹ Lục ra thì không có ai khác.

Lục Mặc Thâm ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Lê Duyệt Tư gọi cho mẹ à?”

“Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi hả?

Tại sao Duyệt Tư lại không xứng với anh?

Mày ngày ngày đều mặt mày cau có với người ta, còn nói muốn hủy hôn? Hành vi của anh quả thực là một con sói trắng vong ân bội nghĩa! Thật là không biết xấu hổ giống hệt cha anh!”

Bình Luận (0)
Comment