Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2920

Chương 2920

Mỗi phòng đều được ngăn cách bởi một tấm bình phong, hoa cỏ, rèm trúc và các loại trang trí khác, vì vậy hiệu ứng cách âm về cơ bản là không có.

Tô Lam chỉ cảm thấy giọng nói này thật sự có chút quen thuộc, vội vàng quay đầu nhìn qua.

Vừa nhìn qua liền phát hiện quả nhiên là người quen.

Cô vội vàng đưa tay kéo ống tay áo của Quan Triều Viễn, nhỏ giọng nói: “Anh mau nhìn xem, là chị Chỉ Manh!”

Quan Triều Viễn dường như không hề kinh ngạc, chỉ lạnh lùng cúi đầu ăn cơm: “Thích xem náo.

nhiệt thì có thể xem một chút, nhưng nhất định phải ít quản việc bao đồng lại”

Tô Mạc Mạc nghe vậy, không thể không le lưỡi với anh. Đột nhiên cô cảm thấy một chút hứng thú đang dâng lên, cô muốn trêu chọc Quan Triều Viễn: “Anh Quan là bởi vì nhìn thấy người đi cùng chị ấy chính là Khúc Ảnh Đế cho nên mới nói với em ít lo chuyện bao đồng hay sao?”

Quan Triều Viễn khưng lại một chút, trực tiếp buông đũa xuống.

Ánh mắt của anh nhìn chäm chãm Tô Lam như có điều suy nghĩ: “Cũng thật đúng lúc, lần trước anh đại phát thiện tâm không có cấm anh ta hoạt động trong giới giải trí. Hay là lân này liền thực hiện?”

Tô Lam bị cứng họng một lúc, vội vàng.

bưng bát cơm lên, vùi đầu ăn cơm: “Cái gì cơ.

Em không có nói gì hết”

‘Vẻ mặt của Quan Triều Viễn vô cùng lạnh lùng, đưa tay cầm lấy đôi đũa, chỉ dùng ánh mắt thản nhiên quét về phía Tống Chỉ Manh.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Khúc Thương Ly đã từ phòng bên cạnh đi ra, lúc này đang đứng ở hành lang bên ngoài Mà Tống Chỉ Manh cũng đuổi theo, hai tay đưa lên liều mạng chặn đường đi của anh ấy, căn bản là không có ý định để cho anh ấy rời đi Trong đôi mắt của cô ấy ẩn chứa lửa giận, sắc mặt cũng xanh mét.

“Khúc Thương Ly, cho dù chúng ta đã chia tay thì mọi người cũng vẫn là bạn bè đúng chứ? Một chuyện nhỏ xíu như vậy mà anh cũng không chịu giúp, có lầm hay không vậy?”

Khúc Thương Ly mặc âu phục màu đen đậm, †oàn thân trên dưới đều lộ ra một loại khí chất trầm ổn.

Ánh mắt anh ấy thản nhiên nhìn thẳng vào Tống Chỉ Manh: “Nếu tôi không giúp thì sao?”

Tống Chỉ Manh cười lạnh.

“Anh đừng tưởng rằng tôi không biết sau khi anh quay xong “Đại Đường Vô Song” thì phải tiếp nhận tiếp bộ phim gì, tôi nói cho anh biết, nếu anh không giúp tôi thì tôi cam đoan sau này anh nhất định sẽ không nhận được một bộ phim nào cả, anh có tin hay không?”

Ánh mắt của Khúc Thương Ly đột nhiên híp lại, quanh thân tản ra khí thế lạnh như băng.

Anh ấy tiến tới gần Tống Chỉ Manh một bước, chiếm ưu thế về chiều cao, anh cúi đầu nhìn xuống cô: “Ảnh Hậu Tống, đây là muốn uy hiếp tôi sao?”

Tống Chỉ Manh cao một mét bảy so với Khúc Thương Ly cao một mét tám mươi tám, vẫn có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn linh hoạt.

Mặc dù trên chân cô vẫn còn đang mang giày cao gót nhưng so về mặt khí thế thì cô ấy vô tình lại bị anh ấy nghiền ép.

Đối mặt với người đàn ông đang từng bước tiếp cận, cô theo bản năng lui về phía sau, không giải thích được cảm thấy có chút chột dạ.

Biểu tình này của Khúc Thương Ly khiến cho cô nhận ra, muốn cứng rắn với tên này, chỉ sợ là vô dụng.

Vì thế Tống Chỉ Manh nhanh chóng hạ giọng: “Khúc Thương Ly, anh chỉ cần đồng ý giúp tôi một việc này là được rồi! Anh có quan hệ tốt với giáo sư Thẩm như vậy, đi gặp anh ta một lần không khó như vậy chứ? Điều đó thực sự rất quan trọng , tôi cầu xin bạn, giúp tôi được không? “

“Rất quan trọng đối với cỡ Bên trong con ngươi sâu thẩm của Khúc Thương Ly, phảng phất như có thứ gì đó lóe lên.

Giống như đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó ánh mắt của anh ấy nhìn chảm chăm vào Tống Chỉ Manh, sau đó liền xuất hiện thêm một tia nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment