Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2923

Chương 2923

Trợ lý Lâm kết nối với điện thoại nội tuyến của Quan Triều Viễn: “Boss, bên ngoài có người muốn gặp cô Tô.”

Lúc này Quan Triều Viễn đang để điện thoại ở chế độ loa ngoài cho nên câu nói này của trợ lý Lâm, Tô Lam cũng nghe được.

Cô vội vàng đứng lên: “Chắc là người tới đưa kịch bản phim, em đi ra ngoài một chút”

“Đi đi?

Quan Triều Viễn nhìn cô, đáy mắt lóe ra sự sủng nịch nhàn nhạt.

Chờ Tô Lam đi ra ngoài, ánh mắt của Quan Triều Viễn liền rơi vào cái túi giấy kraft kia.

Anh có để ý, từ khi bước vào cửa, Tô Lam đã cầm lấy cái túi giấy kraft kia.

Hơn nữa từ sau khi cô từ trong nhà Mộ Mãn Loan đi ra, tâm trạng cũng có chút gì đó không đúng lắm.

Ánh mắt lóe lên, anh đi tới, đem cái túi da trâu kia mở ra.

Bên trong là mấy tấm ảnh, còn có một cái huy chương.

Bản thân Quan Triều Viễn chính là từ trong bộ đội đi ra, cho nên anh nhìn một cái liền nhận ra chiếc huy chương kia Huy chương này là huy chương được trao tặng khi bộ đội lập công nhận được giải thưởng Anh lật huy chương lại, sau khi nhìn thấy cái tên được khắc phía sau, ánh mắt sâu thẳm lóe lên, một tia gợn sóng mơ hồ tràn ra…

Sau khi Tô Lam rời khỏi văn phòng, trợ lý Lâm đã nói với cô là có người tìm cô hiện đang chờ ở đại sảnh tăng một Chờ cô đi thang máy đến quầy lễ tân tầng một, thì biết được người đó đã không còn ở đây.

nữa, nhưng có để lại một cái túi giấy ở quầy lễ tân, đựng bên trong chính là phân doạn của bộ phim gốc “Đại Đường Vô Song”.

Tô Lam chào hỏi xong, đang định lấy lại tập tài liệu kia, ai biết được, lại đột nhiên có một bàn tay từ trên trời giáng xuống, lấy đi tập tài liệu của cô.

Tô Lam có hơi sửng sốt, quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, tóc xoăn ngắn nhuộm màu xanh đậm, đang đứng bên cạnh mình Trên mặt cậu †a lộ ra nụ cười trêu chọc, lắc lắc tập tài liệu trong tay: “Ôi, cô gái nhỏ mới vào à, lúc trước sao chưa từng thấy qua?”

Nhìn thấy thái độ tùy tiện lỗ mảng của cậu ta, Tô Lam nhíu mày thật chặt: “Trả lại đồ cho tôi.”

Người đàn ông đưa tập tài liệu đó đến trước mặt cô một chút, nhưng khi Tô Lam vừa đưa tay định cầm lấy, thì cậu ta lại đột nhiên rút lại “Cô gái nhỏ, nói cho anh biết tên của em, rồi để lại số điện thoại cho anh, anh trai liền trả lại đồ cho em, em thấy như vậy có được không?”

Nếu hỏi Tô Lam ghét nhất là loại người nào thì không thể nghỉ ngờ, cô ghét nhất chính là loại đàn ông đang đứng trước mặt mình, tự cho là bản thân có một chút nhan sắc thì đã có thể bỡn cợt lưu manh, tùy ý trêu chọc cô gái nhà người ta.

ròng mắt xoay chuyển, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười: “Anh trai thì ra là muốn làm quen một chút sao, vậy mà không chịu nói sớm, anh cần gì phải đi một vòng tròn lớn như vậy”

Nói xong lời này, cô từ trong túi xách của mình lấy ra một cây son môi, sau đó hướng về phía người đàn ông ngoắc ngón tay: “Anh trai cho mượn tay một chút” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Người đàn ông lộ ra một nụ cười tùy tiện.

“Không sai, anh thích nhất là loại người dứt khoát nhanh nhẹn như em vậy!”

Sau khi nói xong, người đàn ông nhanh chóng xòe bàn tay ra rồi duỗi về phía trước.

Chỉ thấy Tô Lam bỗng nhiên lại nảm chặt ngón giữa của anh ta, sau đó hung hãng bẻ gấy.

Người đàn ông đau đớn đến mức kêu la thảm thiết, còn chưa phục hồi tỉnh thần thì đã cảm giác được trên chân lại truyền đến một trận đau nhức.

Tô Lam liều mạng bẻ đầu ngón tay củ cậu ta, chân phải lại dùng hết toàn lực, trực tiếp đá thẳng vào lưng của cậu ta, thậm chí còn dùng sức văn vẹo vài cái.

“Muốn xin số điện thoại của tôi? Trước hết anh nên dùng nước tiểu nhìn lại bản thân đi, đồ khốn nạn!”

Nói xong lời này, cô giấm lên chân của người đàn ông, cơ thể nhảy nhót, kéo túi giấy tờ ra.

Lúc chân rơi xuống đất, còn nặng nề dẫm lên lưng của người đàn ông.

“Cảm ơn” Cô lạnh lùng cười một tiếng, sau đó cầm túi giấy tờ của mình xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment