Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2937

Chương 2937

Dáng vẻ của Tô Duy Hưng cực kỳ nghiêm túc, hỏi lại anh, cứ như là một người lớn tí hon vậy.

“Khoảng thời gian khi còn ở nước ngoài, mẹ có kể cho các con về cha ruột của hai đứa hay không?”

Tô Duy Hưng suy nghĩ một cách rất nghiêm túc: “Trước đây, khi ở nước ngoài, mẹ có nói với chúng con là em và em của con được thụ thai nhân tạo-”

“Vậy thì cha có biết không, mẹ của con đã từng nói với con răng mẹ cực kỳ căm ghét người đàn ông đã cướp đi sự trong trằng của mẹ vào năm năm về trước. Mẹ cũng nói với con là nếu có thể thì cả đời này cứ coi như là không quen biết người đàn ông đó- ‘Vào một buổi đêm của năm năm trước, anh bị đánh thuốc mê, và cưỡng ép cướp đi sự trong trắng của một cô gái trẻ còn trinh.

Nếu không phải là do anh thì có lẽ cô đã có thể tiếp tục đi học, cũng không cần phải sinh ra hai đứa con khi còn quá trẻ và phải gánh lên vai một áp lực nặng nề như vậy.

Càng sẽ không phải âm thầm chịu đựng, nén nhịn đủ mọi loại chỉ trích, đay nghiến vì hai đứa trẻ không cha như thế này.

Đã vô số lần Quan Triều Viễn không thể chịu đựng được mà nói đỡ cho cô, tự nhân anh chính là cha của hai đứa trẻ.

Nhưng trong thâm tâm anh biết rõ hơn bao giờ hết: Người phụ nữ của anh ngang bướng, bướng bỉnh đến mức nào.

Nếu như cô phát hiện ra anh chính là người đàn ông năm năm về trước kia, có khi cô còn nhận nhầm thành người khác.

Anh lo sợ rằng cô sẽ đưa hai đứa trẻ đi, biến mất không một chút do dự nào.

Tô Duy Hưng nhíu mày thật chặt: “Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chuyện này sớm muộn gì cũng bị bại lộ thôi”

Quan Triều Viễn vừa bế Tô Duy Hưng lên, vừa xoay người đi xuống dưới lầu.

Từ góc nhìn của anh, có thể thấy Tô Lam đang ngồi trên ghế sô pha, ôm Tô Mỹ Chỉ trong lòng Hai người, một lớn một nhỏ, đều cười tươi như hoa, không ngừng ghé tai nhau thì thầm to.

nhỏ.

“Vậy thì đợi đến ngày đó rồi sẽ nói”

Ngay khi hai cha con Quan Triều Viễn vừa mới ngồi xuống, Lâm Thúy Vân đã mang cốc nước đến đặt trước mặt họ.

Cô ấy ngồi trên ghế sofa, vắt chân lên, ngồi đối diện với Tô Lam.

Tô Duy Hưng rất thông minh, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thúy Vân, cậu bé đã biết rằng họ đang có điều gì đó muốn nói với nhau.

Cậu bé liền đứng dậy, đi mấy bước đến trước mặt Tô Mỹ Chỉ: “Tô Mỹ Chỉ, em đi ra ngoài với anh đi”

Tô Mỹ Chỉ vội vàng ôm cổ, trèo lên người Tô Lam: “Không muốn đi ra ngoài với anh hai đâu, em muốn ở với mẹ cơ”

“Nhưng bên ngoài có bánh mousse yêu thích của em đấy. Em nhất quyết không đi với anh hả?

Vậy thì anh phải ăn hết bánh mousse một mình rồi”

Vừa nói xong, Tô Duy Hưng xoay người đi ra ngoài ‘Vừa nghe đến bánh mousse, trong tích ti đôi mắt của Tô Mỹ Chỉ, cô bé cực kỳ đam mê ăn vặt kia đã sáng bừng lên.

Suýt chút nữa thì cô bé lộn nhào ngã khỏi người Tô Lam, nhanh chân đuổi theo anh trai.

Nhìn hai đứa trẻ ồn ào cười khanh khách, đuổi nhau ra khỏi phòng khách, Lâm Thúy Vân quay lại nhìn Tô Lam, thấy dáng vẻ cô như thể đang muốn nói gì đó rồi lại thôi, nên Lâm Thúy Vân mới dứt khoát mở lời trước: “Tô Lam, có phải cậu và nam thần cố tình tới đây an ủi mình vì chuyện trên trang thông tin của trường đúng không?”

Tô Lam hết sức ngạc nhiên: “Thúy Vân, cậu biết rồi sao?”

Vào lúc này, biểu cảm của Lâm Thúy Vân trông không có chút gì là chán nản, sa sút tính thần, mà ngược lại, dương dương đắc ý, đưa hai chân lên vắt chéo vào nhau, hai ta đặt sau gáy, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha: “Cũng không hẳn!

Đừng nhìn mình với ánh mắt như vậy. Chiều nay hiệu trưởng đã đích thân gọi điện thoại cho mình, nói là để mình ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, trong khi đó chờ thông báo mới của nhà trường”

“Thúy Vân, cậu… cậu không sao chứ?”

Bình Luận (0)
Comment